THẦN MỘ II



Thần Nam bằng tu vi của mình, bay lên cao, làm chấn động toàn bộ mọi người.

Đông phương vũ giả có thể ngự không phi hành, đó là ý gì? Dễ dàng nhận ra, đó chính là biểu tượng vô địch của tục thế! Biểu hiện hắn đã bước vào lục giai lĩnh vực, cảnh giới mà vô số vũ nhân cả đời khổ cực theo đuổi.
“Đến đây, mặc dù là đế vương chi chiến, nhưng không có quy định nào nói chỉ có thể một đấu một.

Bây giờ ba người các ngươi cùng lên một lúc đi”.

Lúc này, mái tóc dài của Thần Nam không gió mà tung bay, lộ xuất tư thái bao trùm thiên hạ của tuyệt thế cường giả.
Từ phía xa, một lão già chân đạp phi kiếm đứng trên không, thầm kêu một tiếng bất hảo, nhanh như thiểm điện lao vào.
Lúc này, mười vạn quan chiến giả sớm đã sôi lên, tiếng gào thét điên cuồng vang đến tận mây xanh
Đỗ Hạo, Đông Phương Trường Minh, Lí Nhược Lan ba người sau khi nhìn thấy Thần Nam bay lên cao, biểu lộ thực lực của lục giai cảnh giới, biểu tình không giống nhau, phản ứng cũng khác.
Đỗ Hạo toàn thần ẩn hiện huyết quang, chẳng nói chẳng rằng triệu hồi thân ngoại hóa thân, sau đó quay đầu muốn chạy ra ngoài.

Đông Phương Trường Minh mặt đầy nghiêm trọng, nhưng chỉ đứng giữa lôi đài, không có ý đào tẩu.

Cuồng nữ hiếu chiến Lí Nhược Lan là lớn mật nhất, nàng không có một chút kinh ngạc nào, là ngược lại còn thể hiện thần tình hưng phấn, hai tay cầm thần kiếm, muốn lập tức nhắm Thần Nam điên cuồng triển khai công kích.
Thần Nam quan sát thấy tất cả, nhếch mép cười lạnh.

Hắn từ trên cao lao xuống, chặn đường của Đỗ Hạo, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải là đã từng muốn chứng minh cho ta thấy, ngươi là kẻ mạnh nhất sao? Hiện giờ vì sao lại muốn đào tẩu”.

Sắc mặt Đỗ Hạo đại biến, y biết hôm nay có lẽ khó có thể sống sót được.

Kì thực y sớm đã nghĩ rằng tu vi của Thần Nam đã bước vào lục giai, nếu không đối phương không thể nào dễ dàng chiến thắng Mộng Khả Nhi như thế được.

Hắn ngầm trách mình đã quá lỗ mãng.
Màn huyết hồng lại phát ra, thân ngoại hóa thân của Đỗ Hạo lại xuất hiện trước cơ thể hắn.


Hắn hiểu rằng trong giờ phút sinh tử khẩn cấp này, chỉ có thể liều mạng giữ mệnh mà thôi.
Nói đi nói lại, Đông phương võ giả tu vi phải đạt tới lục giai mới có thể tu luyện thân ngoại hóa thân.

Đỗ Hạo với tu vi ngũ giai mà có thể tu luyện ra phân thân, cũng là hiếm thấy.
“Vụt”
Huyết sắc hóa thân nhanh như chớp lao thẳng đến Thần Nam.

Cùng lúc, Lí Nhược Lan trên không cũng phát động tấn công mãnh liệt, thân kiếm hợp nhất lao xuống, kiếm khí như hồng thủy, người chưa đến, kiếm khí đã cắt phá mặt đất, toàn bộ võ đài đều rung lên.
Thần Nam không chút sợ hãi, tay trái vung lên, một chưởng đánh thẳng lên không.

Chưởng lực hùng hồn va chạm với kiếm khí vô tận của Lí Nhược Lan, chớp mắt phá tan kiếm mang, sau đó chương lực khổng lồ tiếp tục hướng không, lao về Lí Nhược Lan.
Đồng thời, tay phải của Thần Nam chặn trước mặt, diệt thiên thủ phát ra, chụp lấy huyết sắc phân thân giữa hư không.

Thủ chưởng màu đen khổng lồ bao trùm trời đất, chớp mắt đã tóm lấy huyết sắc hóa thân.
“A..” Lí Nhược Lan trên không hét lớn, lảo đảo bay lên.

Nàng tiếp được một chưởng cương mãnh của Thần Nam, nhưng không thể chịu đựng được kình lực điên cuồng bên trong, miệng phun ra vài ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.
“A…” Đỗ Hạo hét lớn, huyết sắc hóa thân bị tóm, hắn cũng cảm giác xương cốt toàn thân như muốn vỡ ra, mặt mũi nhăn nhó, toàn thân run rẩy, xương cốt phát ra những tiếng kêu răng rắc.
Lí Nhược Lan lảo đảo bay khoảng vài chục trượng mới ổn định lại được.

Nàng nhẹ nhàng điều tức một lúc, đôi mắt lóe lên những thần sắc kì lạ, tự nhủ: “Đối với tục thế cao thủ mà nói, lục giai cảnh giới thực sự là vô địch.

Ta cũng đã đặt một chân vào lục giai, vì sao lại không thể phát huy được thực lực chân chính của lục giai.

Nếu như ta có thể đạt được cảnh giới này, những cao thủ cùng lứa trong thiên hạ còn ai có thể là đối thủ của ta nữa”.
Ánh mắt của nữ tử điên cuồng này càng ngày càng cuồng nhiệt, cuối cùng nàng lại giơ cao kiếm, chuẩn bị phát động công kích với Thần Nam lần nữa.


nàng tin tưởng rằng chỉ cần vượt qua cửa ải này, nàng thực sự có thể chính thức tiến vào lục giai.
“A…” Đỗ Hạo hét lên thê thảm, sau đó máu tươi phun ra thành vòi, hắn đang phải chịu đựng một nỗi thống khổ vô cùng, cắn răng cắt đứt liên hệ với hóa thân, hóa thành một đạo huyết ảnh, nhanh chóng phi ra ngoài.
“Muốn chạy, đâu có dễ dàng thế.

Hôm nay cần phải kết thúc”.

Thần Nam hét lớn, Diệt Thiên thủ thêm lực, hắc sắc thủ chưởng cự đại tàn nhẫn bóp nát hóa thân, huyết sắc thân ảnh từ từ biến dạng, cuối cùng nổ tung, phát ra một đạo huyết hồng chi quang lóa mắt, mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp không gian.
Đỗ Hạo đang đào tẩu cảm giác linh hồn như bị vỡ nát, thân thể chấn động kịch liệt, suýt nữa lăn ra đất.

Hắn nỗ lực nuốt ngụm máu đang trồi lên cổ hộng, tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng lúc này Thần Nam đã giải quyết xong thân ngoại hóa thân của hắn, bắt đầu bay lên đuổi theo
“Không được thương hại đến thiếu chủ nhà ta”.

Phía bên ngoài đại loạn, một đám Đỗ gia đệ tử điên cuồng chạy vào, muốn giải nguy cho Đỗ Hạo.
Lí Nhược Lan cũng như lên đồng, cầm song kiếm lao về phía Thần Nam.

Thần Nam cười lạnh, lúc này trong mắt hắn, những đại địch ngày trước, giờ khó tạo thành được uy hiếp đối với hắn.

Hắn tin rằng Đỗ Hạo khó có thể thoát khỏi tay hắn, hắn quay người đối phó với Lí Nhược Lan.
“Lí Nhược Lan, hôm nay ngươi khó tránh khỏi kiếp nạn, hôm nay cần có một kết thúc triệt để”.
Thần Nam nâng cao tay phải, một đạo kiếm khí lóa mắt phát ra.
“Không được, Nhươc Lan không được ngạnh tiếp”.
Lão nhân đứng trên không quan chiến từ lúc đầu, phát hiện tình thế không ổn, cuối cùng cũng ngự kiếm bay xuống.


Nhưng lão vẫn bị chậm một bước, đành trơ mắt nhìn Thần Nam đối đầu với Lí Nhược Lan.
“Tổ gia không cần lo lắng, con biết phải làm thế nào”.

Quang mang trong mắt Lí Nhược Lan càng ngày càng cuồng nhiệt, vừa nói vừa lao xuống: “Người của Lí gia chiến ý làmm đầu, nếu như né tranh, tu vi của con sẽ thụt lùi ba lần.

Con đã nhìn thấy cánh cửa của lục giai đang đợi, con cần phải vượt qua cửa ải này.”
Thần Nam nhíu mày, Lí gia…không ngờ lại có một lão bất tử xuất hiện! Hắn cảm nhận được một áp lực cường đại, đó mới thực là kình địch.

Nhưng hắn không hề sợ hãi, hét lớn: “Nữ nhân điên cuồng kia, chết đi”, kiếm khí lấp lánh được thật chất hóa, dài hàng chục trượng bạo phát, lạnh lùng hướng về phía Lí Nhược Lan.
“Keng…keng”
Kiếm mang được thật chất hóa phá tan kiếm khí của Lí Nhược Lan, thô bạo phách thẳng vào thân kiếm trên tay nàng.

Thần kiếm thoát khỏi tay cuồng nữ, bạo phát quang mang rực rỡ, như sao băng ngang trời rồi biến mất.

Còn Lí Nhược Lan bị hất văng ra.

Như một đoa hoa rụng xuống đất.
“A…Nhược Lan” Lão nhân cước đạp phi kiếm, tiên phong đạo cốt, áo xanh phấp phới, nhưng vì quá kích động, khí chất vốn bất phàm giờ không còn.

Cuối cùng lão cũng lao xuống lôi đài, nhanh chóng đón lấy Lí Nhược Lan rơi từ trên cao xuống, miệng đầy máu tươi.

Thần Nam không tiếp tục truy kích, hắn biết lão nhân trước mặt không dễ đối phó.

Hắn chuyển người bay về phía Đỗ Hạo.

Tuy nhiên, thần thức của hắn vẫn khóa chặt Lí Nhược Lan phía sau cùng Đông Phương Trường Minh bên dưới.

Tu vi đạt đến mức này, linh thức của hắn đạt đến độ mẫn duệ khó tưởng tượng, hắn không lo hai người này có thể chạy thoát.
Lúc này Đỗ gia đệ tử đã chạy tới nơi.

Có hơn trăm người bao quanh Đỗ Hạo, bảo hộ hắn trọng thương đào tẩu.

Thần Nam ngự không phi hành, như một chiến thần, từ trên cao từ từ hạ xuống, chặn đường bọn người Đỗ Hạo.
“Đỗ Hạo, nếu còn là thằng đàn ông thì lăn ra đây, nếu không chỉ liên lụy đến gia nô của ngươi mà thôi” Thần Nam hét lớn
“Giết chết hắn”
“Chúng ta cùng lên, bảo hộ thiếu chủ thoát thân”.
Những đệ tử của Đỗ gia đều là tử sĩ được lựa chọn kĩ càng, đối với Đỗ Hạo vô cùng trung thành, trong lúc sinh tử quan đầu bảo hộ trước mặt hắn
“Vậy phải xin lỗi rồi, ta đành đại khai sát giới vậy”.

Dứt lời, Thần Nam bước những bước dài về phía trước, không coi hơn 100 kẻ đó là cái gì.
“Lên, chúng ta quyết không để hắn thương hại đến thiếu chủ”.
“Mọi người cùng lên!”
Bất kể bọn người này trung thành đáng khen, bất kể bọn người này không hề sợ chết, nhưng cũng chỉ là muỗi đốt inox mà thôi.

Xung quanh người Thần Nam bao phủ một quầng ma diễm (lửa ma), hai tay phát ra hai thanh thần kiếm thật chất hóa, giống như nhà cái thu tiền, nông dân cắt lúa, nơi hắn đi qua, đầu người rơi lộp độp, máu phun thành vòi, tử thi liên tiếp gục xuống đất.
Những người này thực lực quá chênh lệnh, không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.

Cho dù có vô số đạo kiếm khí phách tới, nhưng gặp phải hộ thân cương khí của hắn, tất cả đều hóa thành những làn khói biến mất.
Kiếm quang chém thẳng xuống vai trái của một đệ tử Đỗ gia, rồi rạch thẳng một đường xuống bụng phải, nửa người bị chém rời ra, ruột gan lòng thòng, máu me be bét.
“Phụp”
Đầu lâu bị chém rụng, tiếng xương đầu cứng nhất bị chẻ đôi vang lên, càng bắt mắt là não trắng hòa máu đỏ phọt ra.
“Xoẹt xoẹt…”
Kiếm khí một phát xuyên qua cả chục người, những lỗ thủng lớn đầy máu xuất hiện trước ngực những kẻ đó, nhìn rõ phía sau, trông rất…hấp dẫn.
Đó thật là một trường đồ sát đơn phương, bức họa đầy máu hiện lên làm mười vạn quan chiến giả mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mọi người đều hít một hơi lạnh, im lìm quan sát.
Lúc này, trong tim Thần Nam rất lạnh.

Hắn cũng có lúc lung lay, cũng định tha cho những kẻ Đỗ gia đệ tử bản lĩnh yếu kém này, chỉ đoạt lấy tính mệnh của Đỗ Hạo.

Nhưng cuối cùng hắn kìm lại, cho dù những người này khó tạo thành uy hiếp đối với hắn, nhưng rốt cục vẫn là địch nhân của hắn.

Bây giờ cái hắn cần chính là cái loại kinh nghiệm chiến đấu đầy máu tanh này, bởi vì những cuộc đại chiến sắp tới khẳng định sẽ vô cùng tàn khốc, hắn cần luyện cho tâm của mình thật tàn nhẫn, lạnh lùng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi