THẦN MỘ II



“Mau dừng lại, không thì ta không khách khí đâu!”
Nhưng mặc Thần Nam uy hiếp kiểu gì, Tiểu Phượng Hoàng không hề có ý giảm tốc độ, vẫn lượn như điện quang trên không, bay đông dạt tây, nhanh chóng hấp thụ nguyên anh quả.

“Trời ạ!” Thần Nam thật sự tắc tị, vạn vạn lần không ngờ bị Tiểu Bất Điểm lừa gạt, còn cho rằng nó đáng thương, đâu ngờ giảo hoạt thế.

Tiểu Phượng Hoàng hấp thụ hết nguyên anh quả, sau cùng cũng lắc lư đáp xuống, bất quá nó hình như biết mình sai, trực tiếp nấp sau lưng Long Bảo Bảo.

Thần Nam vô cùng giận dữ, không ngờ lại bị Tiểu Bất Điểm lòe, bèn đưa mắt nhìn tiểu long: “Có phải tiểu thần côn ngươi dạy nó, thủ pháp giống lắm, vẫn kiểu giả hồ đồ ăn người đó.


Đó đúng là thủ pháp của tiểu long, bình thường con rồng tham ăn vẫn thi triển thủ đoạn kiểu này, bất quá nó cảm thấy vô cùng uất ức, lắc đầu: “Thần dạy, nói dối dễ làm người ta quên mất bản ngã, ta căn bản không dạy Tiểu Bất Điểm.


Xem ra không phả tiểu thần côn dạy, bất quá câu tiếp theo của Long Bảo Bảo khiến Thần Nam hiểu rõ ngọn ngành.

“Có khả năng là… chịu một chút ảnh hưởng của ta.

” Nói đến đây, Long Bảo Bảo tỏ vẻ ngượng ngập, bởi hành vi của Tiểu Phượng Hoàng hoàn toàn học theo nó, bình thường nó đến gây họa khắp nơi trong Côn Luân yêu tộc, Tiểu Phượng Hoàng bám theo, đương nhiên học theo.

Thần Nam phát điên, sức mạnh ảnh hưởng được lắm! Tiểu Phượng Hoàng mới xuất sinh chưa lâu đã bị tiểu long dẫn dắt thành thế này, sau này chắc chắn thành một “bảo bảo có vấn đề.


“Sao nó bay nhanh như chớp nhỉ? Tiểu Bất Điểm không phải mới học phi hành sao?” Thần Nam nghi hoặc.


“Nó? Biết bay lâu rồi! Cộng thêm ngày nào cũng uống địa nhũ, không nhanh không được.

” Tiểu long có phần ghen tị, lẩm bẩm.

Tiểu Phượng Hoàng lấp ló sau lưng tiểu long nhìn Thần Nam, giọng nói nhỏ lại có phần khiếp đảm: “Xin lỗi, bình thường ta thấy mẹ vẫn làm vậy, vừa nãy hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, không nén được mà thôi.


Thần Nam triệt để tắc họng, không biết Tiểu Bất Điểm mơ hồ hay giảo hoạt nữa, đó mà là Tiểu Phượng Hoàng mới xuất sinh sao!
“Ầm, ầm, ầm.


Vùng hỗn độn vang lên những tiếng nổ động trời, Tử Kim thần long phá cấp bậc, bắt đầu vặn vẹo.

Long Bảo Bảo cũng kêu lớn, đột nhiên ảo hóa thành long thân gần hai chục trượng, lao sang một hướng khác trong vùng hỗn độn, thiên sứ chi tâm cũng bắt đầu có tác dụng tại thể nội nó.

Thần Nam chưa kịp rời ánh mắt, toàn thân Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên bốc lên hỏa quang ngùn ngụt, gáy lên từng tràng trong veo, lao sang một vùng hỗn độn khác.

Thần Nam lắc đầu nhăn nhó, nguyên anh quả lại trở thành tiện nghi cho Tiểu Bất Điểm, nó vừa xuất sinh đã ngày ngày uống địa nhũ, ăn linh quả, giờ lại phục dụng nguyên anh của lục giai tu luyện giả, có trời mới biết thành tựu sẽ đến mức nào.

“Phần của Nhược Thủy tính sau vậy, dù sao cũng còn cơ hội.


Hiện tại nội thiên địa sạch bách, ba họa hại đều có thu hoạch, đang luyện hóa linh lực.

Thần Nam nhanh chóng rời khỏi nội thiên địa trước khi tiểu công chúa đuổi theo, đoạn nhanh chóng đóng lại.


Mấy ngày sau đó hắn tham ngộ huyền học, thử các kiểu vong pháp, ngộ pháp, sáng pháp.

Mãi đến khi lão yêu ma Đoan Mộc mang Hổ vương Tiểu Ngọc tới tìm, hắn mới tỉnh lại.

“Cuối cùng sắc hổ ngươi cũng quay lại.


Đến Côn Luân Huyền giới không lâu, hắn đã thả Tiểu Ngọc khỏi nội thiên địa, sau đó muốn tìm nó khó như mò kim đáy bể, tựa hồ nó đã mất tăm mất tích.

Hắn còn cho rằng Tiểu Ngọc đã bị yêu quái nào đó bắt chén rồi, giờ nhìn thấy Hổ vương ngênh ngang theo sau Đoan Mộc đến đây, không khỏi hơi kinh ngạc.

Bất quá việc khiến hắn kinh ngạc còn nhiều, Hổ vương chỉ lớn cỡ con mèo ướt lại dám khinh thường hắn, nói ra tiếng người: “Tên xấu xa đáng ghét, hiện tại vẫn còn muốn khi phụ ta, ngươi không có cửa đâu! Đoan Mộc gia gia mau giúp cháu giáo huấn hắn.


Thần Nam thiếu điều ngã ngửa, con sắc hổ này lại nói được tiếng người, đúng là bất khả tư nghị! Dù đây là Côn Luân Huyền giới nhưng Tiểu Ngọc mới tới có mấy ngày, làm sao nhanh chóng tu luyện thành yêu quái thế được?
“Sắc hổ…ngươi…” Thần Nam triệt để tắt tiếng.

Đoan Mộc bật cười: “Ta thấy chắc hai bên có hiểu lầm, thôi bây giờ nể mặt ta, việc trước kia cho qua hết.


“Đây…thật ra là chuyện gì? Con tiểu miêu này sao lại biết nói tiếng người?” Thần Nam nghi ngoặc, không nhịn được lên tiếng hỏi.


Tiểu Ngọc từng bị Thần Nam áp bức nhiều lần, hiện giờ có ngọn núi lớn để dựa vào, gan mật cũng lớn hơn, nghe Thần Nam gọi mình bằng mấy danh từ nó ghét nhất “sắc hổ”, “tiểu miêu” thì liên tục hầm hừ, sau cùng không nhịn được, nhảy lên mình địch nhân, định “cho một bài học”…
Bất quá Thần Nam nắm nó chặt cứng, nó giãy giụa như con nít bị bắt nạt, đôi tiểu hổ trảo mềm mại như nhung cào cào vào tay Thần Nam, liên tục mắng: “Ta cào, cào, cào…”
“Ta khinh, sắc hổ ngươi còn chưa có tư cách đó.


Dù Tiểu Ngọc không khiến hắn thương tổn nhưng quả thật cũng không đẹp mặt gì, bất luận thế nào Hổ vương cũng có quan hệ với Đoan Mộc, hắn không tiện gây thương tích cho nó.

Đoan Mộc khẽ giơ tay, dùng vô thượng yêu lực thu Tiểu Ngọc về.

“Tiểu hổ kì thật đã tu luyện đến ngũ giai yêu cảnh…”
….

….

Tại Thập vạn đại sơn ở miền trung Thiên Nguyên đại lục có nhiều sơn tinh dị quái, Tiểu Ngọc là một thông linh hổ vương, tu vi đạt tới ngũ giai cảnh giới, hơn nữa còn là hậu nhân một vị lão hữu của Đoan Mộc, cũng là danh yêu, tu luyện không quá ngàn năm nữa sẽ đủ năng lực hóa thành nhân hình.

Nhưng bất hạnh phi thường ở chỗ trong lúc dạo chơi tại Thập vạn đại sơn, nó vô ý xông vào tòa thần điện trấn áp Tử Kim thần long, bị cao thủ như xác khô trong đó hút hết chân nguyên, kết quả từ ngũ giai trực tiếp rớt xuống nhất giai cảnh giới.

Nó tuy căm tức đến phát cuồng nhưng cũng bó tay, định tìm lão hổ vương gia gia nhờ báo cừu nhưng lão hổ nhiều năm du lịch bên ngoài, mấy chục năm rồi chưa về Thập vạn đại sơn.

Nó đành ôm hận khổ tu trong núi đợi ngày khôi phục nguyên khí.

Mấy chục năm vất vả mới khôi phục được tam giai, lại đụng nhằm Thần Nam, suýt nữa xong đời, bi thảm hơn là tu vi một lần nữa rót xuống nhất giai, khiến nó buồn phiền gần chết.

Sau đó xảy ra một loạt sự kiện, Thần Nam ép nó phải quay về cổ thần điện làm nó phát cuồng, gặp lại đại cừu nhân xác khô kia, tuy ngầm oán hận mà không làm gì được.

Chỉ có tiểu công chúa là đối tốt với nó, lúc về Sở quốc hoàng cung, đã tìm các loại linh đan diệu dược giúp nó khôi phục nguyên khí, nhờ thế nó lại trở lại tam giai cảnh giới.


Lần này nó bị Thần Nam thả vào Côn Luân Huyền giới, không lâu thì gặp Đoan Mộc, nó vẫn nhớ rõ người lão hữu của gia gia, hành động như thể hài tử mồ côi thấy người thân, “ngao” một tiếng nhào vào lòng.

Đoan Mộc được nó kể lại những tao ngộ bi thảm, không chỉ cho nó mấy giọt địa nhũ mà không tiếc hao phí công lực giúp nó khôi phục nguyên khí, đẩy tu vi tiến vào tứ giai cảnh giới.

Tuy chưa trở lại thời kỳ đỉnh cao nhưng nó là danh yêu, từ tứ giai có thể nói tiếng người.

Thần Nam tỉnh ngộ, hiểu ra rất nhiều chuyện, chả trách Hổ vương lại ẩn chứa nhiều bí mật như thế, từ cảnh giới nhất giai đã tùy ý biến ảo thân thể lớn hay nhỏ, cả xác khô trong cổ thần điện cũng nhận ra nó, giờ thì mọi sự đều hợp lý.

Hiển nhiên Đoan Mộc cũng đoán ra, lão nhân như xác khô kia chính là cổ thần.

Tuy hiểu được một vài tình huống nhưng trong chuyện này, vẫn còn những chỗ Thần Nam thấy mơ hồ.

Lão bất tử trong cổ thần điện là một nhân vật dị thường nguy hiểm, nhưng muốn giết lão, chắc chắn rất tốn khí lực.

Vì sao cổ thần lại đối đãi với Tiểu Ngọc như vậy, hút sạch nguyên khí của nó? Vì sao lại cho hắn biết tin tức về man thú bị phong ấn và Huyền Vũ giáp? Những chuyện này khiến hắn không hiểu, chắc phải gặp lại mới mong lí giải mọi nhẽ.

“Chàng trai trẻ nên thả hai nữ hài ra, một người là bằng hữu của tiểu hổ, sư môn một người lại có lai vãng với Côn Luân yêu tộc.

” Vẻ mặt Đoan Mộc đượm nét cười dị dạng.

Thần Nam đỏ bừng mặt, bị lão yêu ma nói thế, hắn phảng phất trở thành kẻ thập phần gian tà, đành phải mở nội thiên địa, thả hai nữ tử ra.

“Soạt”, trong sát na hai nữ tử lao ra, lão yêu ma cũng tiến vào, Thần Nam tránh dây dưa với hai nàng, vội vàng vào theo.

Lão yêu ma vừa vào, lập tức bị gốc định địa thần thụ cao gần hai chục thước hấp dẫn.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi