Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...."> Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...." />

THẦN TỌA

Một danh hiệu đệ tử chính thức ngang trời xuất thế cắm trên đỉnh Tài Quyết Phong tuy nhìn là không có gì, nhưng lại thành công làm thân phận của Lâm Hi từ đệ tử ký danh cải biến thành đệ tử chánh thức, lúc này Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông mới có thể thuận lợi ra mặt giúp hắn.

Một mặt sống và một mặt chết quá khác biệt nhau.

Lâm Hi không phải là người không nhận ơn. Nhận ơn một giọt nước phải trả bằng dòng sông. Chuyện này đối với Chấp Pháp trưởng lão là chuyện nhỏ, nhưng với Lâm Hi không nhỏ chút nào.

Người nào tốt với mình, người nào xấu với mình thì Lâm Hi nhớ rất rõ ràng.

Nhìn qua Lâm Hi đang thi lễ thật sâu, Chấp Pháp trưởng lão cũng phải động dung.

Hắn có thể cảm giác được Lâm Hi nói rất trịnh trọng.

Thân phận địa vị như Chấp Pháp trưởng lão đương nhiên không quan tâm đệ tử nội môn báo đáp. Hắn quan tâm chính là Lâm Hi ân oán rõ ràng, trọng tình trọng nghĩa.

Lúc trước trợ giúp Lâm Hi chỉ là một việc nhỏ không có ý nghĩa, nhưng Lâm Hi lại có thể ghi nhớ trong lòng. Tích tiểu thành đại, phẩm tính của Lâm Hi có thể thấy rõ ràng.

Làm trưởng lão môn phái tuyển nhận đệ tử, thiên phú tư chất tuy trọng yếu nhưng quan trọng hơn chính là phẩm tính làm người. Nếu không dạy dỗ ra một bạch nhãn lang thì chẳng phải bị cắn ngược một cái sao?

Trong mắt Chấp Pháp trưởng lão hiện ra hào quang, sinh ra hảo cảm với Lâm Hi.

- Tốt. Không nói chuyện này nữa, vào chính đề thôi.

Chấp Pháp trưởng lão khoát khoát tay, bộ dáng không quan tâm, nhưng mà khóe miệng đắc ý vẫn không giấu được.

Lâm Hi nghe vậy cũng đứng lên.

Tâm ý mới là quan trọng.

- Hắc hắc, tiểu tử ngươi có chút tâm tư không đứng đắn cho rằng dấu diếm được ta?

Chấp Pháp trưởng lão nói xong lại gối đầu, nghiêng nghiêng nằm xuống, lơ lửng bậc thang lười biếng nói.

- Tiểu ngươi cũng thông minh. Đắc tội Long Băng Nhan, đắc tội Thần tử, đắc tội Lý Trọng Đạo, biết rõ trưởng lão trong Thần Tiêu Tông không mấy người nguyện ý thu nhận ngươi. Bỏ chạy đến Chấp Pháp Phong của ta, muốn dùng ta làm tấm ván cho ngươi đối phó bọn họ. Nhưng mà tiểu tử, ta phải nói trước, nếu trong lòng ngươi có tính toán đó thì sai rồi.

Nghe được Chấp Pháp trưởng lão nói đến chính sự, Lâm Hi khôi phục bản sắc tự nhiên, cười nói:

- Trưởng lão, đây chính là người nói, đệ tử không nói như vậy. Nếu trưởng lão sợ bọn người Hộ Pháp trưởng lão thì đệ tử hiện tại xoay người rời đi, tuyệt không phiền toái trưởng lão.

- Hắc.

Chấp Pháp trưởng lão cũng không tức giận, chỉ cười nói:

- Ngươi cũng không nên dùng phép khích tướng, chiêu này vô dụng với ta. Ta không sợ ai, nhưng tuyệt đối không bị lợi dụng. Lý Trọng Đạo mặc dù không có quan hệ tới ngươi, ta cũng sẽ ra tay đối phó hắn. Nhưng mà chỗ Long Băng Nhan thì do ngươi gây họa, phải do bản thân mình đi thu thập. Ta sẽ không chùi đít thay ngươi đâu.

Trong nội tâm Lâm Hi vui vẻ, Chấp Pháp trưởng lão nói những lời này trong lúc bất tri bất giác kỳ thật đã xem Lâm Hi như người cùng trận tuyến.

- Ha ha, chuyện của đệ tử với Long Băng Nhan không nhọc trưởng lão hao tâm tổn trí. Nàng với đệ tử mà nói chỉ là uy hiếp, còn chưa tính là mối họa. Hơn nữa tự tay đệ tử sẽ giải quyết, cũng không cần mượn tay người khác. Về phần Lý Trọng Đạo, đệ tử tới bây giờ chưa từng xem Chấp Pháp Điện như tấm mộc, hoàn toàn trái lại đệ tử sẽ trợ giúp Chấp Pháp Điện. Đệ tử thật sự muốn đối nghịch với Lý Trọng Đạo đấy.

Lâm Hi thong dong nói, trên gương mặt hiện ra tự tin cường đại.

Chuyện ở Tài Quyết Phong cùng Túc Thanh Phong đã tạo thành đả kích to lớn với Hộ Pháp Điện. Cái trước là đả kích uy tín của trưởng lão, thứ hai dao động địa vị của Hộ Pháp Điện trong lòng đệ tử Thần Tiêu Tông.

Hai chuyện đều khiến Hộ Pháp Điện hận Lâm Hi thấu xương, hận không thể giết thống khoái.

Tuy thực lực của Lâm Hi và Hộ Pháp trưởng lão chênh lệch rất xa, nhưng Chấp Pháp trưởng lão không thừa nhận cũng không được Lâm Hi có thể không phải đối thủ của hắn, nhưng hắn đúng là không e ngại Hộ Pháp trưởng lão.

- Ha ha, tiểu tử, ba tấc lưỡi của ngươi còn cao mình hơn tu vi của ngươi đấy.

Chấp Pháp trưởng lão lắc đầu bật cười:

- Ta cũng mặc kệ ngươi có mục đích gì. Nếu ngươi đã tới Chấp Pháp Phong thì ngươi sẽ tham gia khảo hạch trưởng lão. Nhưng mà nếu muốn trở thành đệ tử Chấp Pháp Phong của ta thì không dễ dàng. Chắc hẳn ngươi đã nghe qua ta thiết trí nhiệm vụ trưởng lão là khó nhất trong các trưởng lão, cũng khó khăn hoàn thành nhất. Ngươi bây giờ nếu rời khỏi còn kịp, nói không chừng còn có trưởng lão nào đó xem trọng ngươi.

- Không cần, nếu như bị nhiệm vụ này làm khó thì còn nói gì sau này đối kháng Long Băng Nhan và thần tử sau lưng của nàng?

Lâm Hi nhíu mày, không do dự trả lời.

- Ha ha ha...

Hào quang trong mắt Chấp Pháp trưởng lão lóe lên, đột nhiên cười ha hả, một đạo khí tức bàng bạc đột nhiên từ trong người của hắn bạo phát ra ngoài, lay động thiên địa, cả Chấp Pháp Điện đều rung lên ông ông.

- Tốt! Lâm Hi, chỉ cần ngươi thông qua nhiệm vụ trưởng lão. Như vậy ngươi chính là đệ tử của Hình Tuấn Thần ta, là một thành viên của Chấp Pháp Phong. Ta cũng mặc kệ ngươi trước kia gây họa gì, nhưng về sau có Chấp Pháp trưởng lão ta sẽ không người nào động tới ngươi đâu.

Chấp Pháp trưởng lão cất tiếng cười to, trong âm thanh tràn ngập tự tin cường đại.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nếu như không có chút bổn sự thì làm sao tranh hơn thua với Hộ Pháp Điện. Tuy Chấp Pháp Điện yên lặng thật lâu nhưng không đại biểu Chấp Pháp Phong không có thực lực!

- Đệ tử tuân mệnh!

Trong hai mắt Lâm Hi bắn ra hào quang sáng ngời, trong lòng hưng phấn.

Hiện tại Chấp Pháp trưởng lão mới thật sự là Chấp Pháp trưởng lão, đao giấu ở trong vỏ không phải là không sáng!

- Ngươi đi đi! Hảo hảo chuẩn bị một chút.

Đột nhiên Chấp Pháp trưởng lão vung tay áo lên Lâm Hi còn không có kịp phản ứng cảm thấy đầu óc quay cuồn, bị đánh vào trong thời không vô tận. Âm thanh của Chấp Pháp trưởng lão ù ù như sấm, xoay tròn bất định từ bốn phương tám hướng truyền tới:

- Lâm Hi, nhiệm vụ trưởng lão của ngươi không dễ dàng, mặc dù là ngươi cũng giống như vậy. Hảo hảo chuẩn bị đi, đã đến giờ ta sẽ nói cho ngươi biết. Mấy nhiệm vụ này trước kia không có người nào thông qua. Ta hy vọng ngươi không làm cho ta thất vọng.

Trời đất quay cuồng, dư âm không dứt, đợi sau khi Lâm Hi phục hồi tinh thần đã tới mặt đất. Sau lưng là đại điện màu xanh.

- Trưởng lão cứ yên tâm! Người khác không xong. Không có nghĩa là đệ tử không xong!

Trong nội tâm Lâm Hi thầm nghĩ, quay người lại tiến vào đại điện.

Mấy ngày kế tiếp Lâm Hi đều vượt qua trong phòng, không ngừng tăng cường thực lực. Đây cũng không phải đối phó nhiệm vụ trưởng lão trên Chấp Pháp Phong, mà là bản năng lâu dài của hắn. Chỉ có thực lực cường đại mới có thể sống sót trong Tiên Đạo Đại Thế Giới.

Bảy ngày sau.

Bá!

Một đạo phù lục xuyên qua hư không, từ bên ngoài rơi vào trong tay Lâm Hi.

- Là pháp phù của sư tỷ.

Lâm Hi mở mắt ra, trong nội tâm khẽ động, lập tức bắt vào trong tay.

- Sư đệ, lên đây đi. Quang Lộc Thánh tử đã trở về.

Âm thanh Thanh Liên Thánh nữ truyền vào tai Lâm Hi.

- Ân, rốt cục trở về.

Thân hình Lâm Hi khẽ động, lập tức hóa thành một đạo thiễm điện phá không mà ra, gió lốc bao phủ.

Sau một lát Lâm Hi đi tới thánh phong của Thanh Liên Thánh nữ. Vừa mới tiến vào đại điện thì nhìn thấy Thanh Liên Thánh nữ và một nam tử tuấn tú thân hình cao ráo ngồi hai bên, đang nói chuyện gì đó.

Nam tử bên phải chính là Quang Lộc Thánh tử.

Trong nội tâm Lâm Hi thầm nghĩ như vậy.

Rất nhanh hai người chú ý tới Lâm Hi.

Nhìn thấy Lâm Hi tiến đến, Thanh Liên Thánh nữ vui sướng nói.

- Quang Lộc sư huynh, giới thiệu cho ngươi một chút. Đây là Lâm Hi mà ta nói với ngươi. Lâm Hi, vị này chính là Quang Lộc Thánh tử.

- Ah?

Nhìn thấy nam tử trước mặt này, Quang Lộc Thánh tử cũng không có lập tức tiến lên, mà là dò xét Lâm Hi vài lần. Rất nhanh sắc mặt khác biệt:

- Hắn chính là Lâm Hi?

Lời này không phải nói với Lâm Hi, mà là nói với Thanh Liên Thánh nữ bên cạnh.

Trực tiếp xem nhẹ lâm Hi. Ý khinh thường hiện rõ.

Lâm Hi biết Quang Lộc Thánh tử nhất định là thấy cảnh giới của hắn quá thấp, chỉ có tu vi Khí Tiên Kỳ, chênh lệch với hắn ba cảnh giới cho nên không thèm nhìn.

Đệ tử Khí Tiên Kỳ kỳ thật là đệ tử nội môn bình thường nhất. Trong khu nội môn loại đệ tử này số lượng nhiều nhất. Nhưng Thánh tử sẽ không nhiều như vậy.

Đệ tử Khí Tiên Kỳ bình thường nhìn thấy Thánh tử đều tất cung tất kính, thậm chí đầu còn không ngẩng lên.

Quang Lộc Thánh tử ỷ vào thân phận của mình đương nhiên không muốn tự hạ thân phận lui tới với Lâm Hi. Càng nói một câu "Hắn chính là Lâm Hi?", đây là bao hàm ý chất vấn Thanh Liên Thánh nữ.

Ngươi quả thực là hay nói giỡn, bảo đệ tử Khí Tiên Kỳ tới giao dịch với ta? 

Hắn có thực lực và tư cách này sao?

- Ha ha.

Thanh Liên Thánh nữ cười cười, cũng không tức giận. Biết rõ không nên xem mặt mà bắt hình dong, xem thường Lâm Hi:

- Quang Lộc sư huynh, ngươi đừng thấy cảnh giới của hắn không cao, nhưng thực lực cũng không yếu. Đồ vật ngươi cần thì hắn có thực lực cướp lấy đấy.

- Ồ.

Con mắt Quang Lộc Thánh tử mở to, trong con mắt hiện ra nhiều suy nghĩ.

- A, thì ra là ta nhìn lầm, đã như vầy thì ta phải kiến thức một chút, tiểu sư đệ, vừa rồi là ta thất lễ.

Quang Lộc Thánh tử ngoài miệng nói khiêm tốn, nhưng thần sắc hoàn toàn không phải như vậy. Hiển nhiên là không tin.

Hắn cũng không đợi Thanh Liên Thánh nữ đã đi tới phía trước, duỗi một tay ra:

- Tiểu sư đệ còn trẻ anh hùng, đúng là đáng sợ...

Hắn lúc này đưa lưng về phía Thanh Liên Thánh nữ, trong ánh mắt hiện ra thần sắc mỉa mai nhìn Lâm Hi.

Thanh Liên Thánh nữ nói Lâm Hi trên trời không có, trên đất vô song, Quang Lộc Thánh tử cũng chú tâm muốn nhìn một chút. Mượn cái bắt tay làm Lâm Hi lộ ra nguyên hình, cũng làm cho Thanh Liên Thánh nữ tâm phục khẩu phục.

Là thật lợi hại hay là giả lợi hại lát nữa sẽ biết.

- Hừ!

Trong nội tâm Lâm Hi cười lạnh, với dụng tâm của Quang Lộc Thánh tử thì hắn biết rõ ràng. Nhưng mà hắn cũng không nói phục, càng không cho Thanh Liên Thánh nữ phản ứng cùng khuyên giải. Thời điểm đi tới trước mặt Quang Lộc Thánh tử và đưa bàn tay nắm chặc lấy tay của Quang Lộc Thánh tử:

- Sư huynh đại danh, ta ngưỡng mộ đại danh đã lâu, cữu ngưỡng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi