Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...."> Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...." />
- Hô!
Lửa cháy mạnh hừng hực, hai người khoanh chân ngồi đối diện, đều là thiên tài võ đạo phong thần tuấn dật, khí thế trùng thiên!
Nhiệt độ trong lòng núi lửa rất cao, phối hợp với Lâm Hi tu luyện Liệt Dương Chân Hỏa tới cảnh giới đại viên mãn, hơn nữa Lý Thiếu Quân là Hư Tiên có chân khí bàng bạc và khối Thái Ngục Tử Kim rốt cục cũng bắt đầu hòa tan.
Mặc dù không có biện pháp hòa tan tức thì nhưng chỉ cần có đủ thời gian là hòa tan được toàn bộ.
- Ông!
Từng tia dịch thủy của Thái Ngục Tử Kim dung nhập vào pháp khí và nhiều Hỗn Độn chi khí bắn ra ngoài, khí tức của kiện pháp khí này càng ngày càng dày đặc hơn.
Nhìn thấy Thái Ngục Tử Kim ổn định hòa tan, Lý Thiếu Quân lúc này cũng thở ra một hơi.
- Đây là Liệt Dương Đại Pháp nha, không thể ngờ có người đạt được bản công pháp này. Dùng cảnh giới của ngươi mà có thể tu luyện tới mức đại viên mãn khó có được.
Lý Thiếu Quân mở miệng nói, trong mắt hiện ra thần sắc tán thưởng.
- A, có thể ở cấp bậc Hư Tiên tế luyện tuyệt phẩm pháp khí ta mới lần đầu tiên nhìn thấy đấy.
Lâm Hi cười nói.
Kiến thức tiên đạo của hắn hiện tại không còn là thổ dân như hồi tham gia khảo hạch tiên đạo nữa.
- Ha ha, dùng biểu hiện của ngươi hiện giờ thì chưa tới cấp bậc của ta tế luyện một kiện tuyệt phẩm pháp khí cũng không phải việc khó khăn gì. Đúng rồi, nghe nói ngươi muốn đi Bắc Băng Nguyên đúng không?
Lý Thiếu Quân chủ động nói.
Dùng tu vi của hắn hiện giờ nếu cố tình nghe thì trong phạm vi vài dặm ai đó nói thì thầm cũng nghe được.
Tuy Lâm Hi chưa mở miệng nhưng Lý Thiếu Quân đã biết rõ ý đồ của hắn tới.
- Đúng, ta tiếp nhận nhiệm vụ trưởng lão tông phái. Cần đi một chuyến tới phía Bắc Băng Nguyên, nhưng mà ta trước kia chưa bao giờ đi qua nơi đó cho nên không có quen thuộc. Nghe Nguyễn tiền bối nói thì Lý huynh cũng chuẩn bị đi tới Bắc Băng Nguyên. Không biết có thể đồng hành dẫn đường cho ta được không?
Lâm Hi mở miệng nói.
- Ah, thì ra là thế. Nếu chỉ là như vậy thì không có vấn đề gì. Ta chấm dứt tu hành tại đây, hoàn thành tế luyện tuyệt phẩm pháp khí sẽ đi Bắc Băng Nguyên gặp mấy bằng hữu. Nếu ngươi cùng đường thì chúng ta đồng hành với nhau cũng được, lần này nhờ có ngươi giúp, bằng không cũng chẳng tế luyện pháp khí được, có gì cần giúp đỡ cứ nói thẳng.
Lý Thiếu Quân nói, hắn tươi cười tiêu sái hiện ra nét đại khí.
- Ha ha, nếu là như vậy thì tiểu đệ tạ ơn trước.
Lâm Hi cười nói.
- Ha ha, không cần phải khách khí. Tương kiến đã có duyên, người trong tông phái ta cũng không thích kết giao. Nhưng mà ngươi là ngoại lệ.
Lý Thiếu Quân cười nói. Trong âm thanh giống như đang vui vẻ.
- Nha.
Lâm Hi nhíu mày một cái như có điều suy nghĩ.
- Đúng rồi, Lý huynh, không biết ngươi có biết Mục Mã Phong ở Bắc Băng Nguyên hay không?
Lâm Hi hỏi.
- Mục Mã Phong? Ngươi hỏi làm cái gì?
Lý Thiếu Quân nhíu mày:
- Mục Mã Phong nằm ở Bắc Băng Nguyên trong khu vực của yêu tộc. Những địa phương này đều có yêu tộc hoành hành. Nghe nói tất cả yêu tộc ở phương bắc đều thuần phục một Yêu Hoàng Tiên Đạo Cảnh cường đại. Nhưng mà Yêu Hoàng này không có hiện thân, Thái Nguyên Cung đã từng muốn bắt Yêu Hoàng này nhưng mà chưa bao giờ đạt được mục đích.
- Yêu Hoàng?
Lâm Hi ăn cả kinh. Đây là chuyện hắn không biết.
Hắn chỉ biết Mục Mã Phong có hai đầu đại yêu cấp Hư Tiên, cũng không biết sau lưng đám yêu tộc này là Yêu Hoàng.
Phải biết rằng Yêu Hoàng chính là yêu tộc tu vi Tiên Đạo Cảnh bảy tám trọng, có được uy năng hủy thiên diệt địa, xé rách hư không. Cho dù là trưởng lão tông phái bình thường cũng không phải đối thủ của hắn. Đụng phải là chết, muốn chạy trốn không có khả năng.
Quan trọng hơn là Yêu Hoàng không chỉ là danh xưng. Mà thường thường còn đại biểu cho thế lực cực kỳ cường đại.
Một gã Yêu Hoàng sẽ có được cực nhiều cường giả yêu tộc.
- A, chớ suy nghĩ quá nhiều. Loại cường giả cấp bậc này không dễ dàng nhìn thấy đâu. Không đạt tới cùng đẳng cấp thì không cùng thế giới. Cho dù dù gặp gỡ cường giả như vậy cũng không đặt chúng ta vào mắt, chúng ta không khác gì con sâu con kiến, căn bản sẽ không nhìn chúng ta, giết cũng lười giết.
Lý Thiếu Quân lạnh nhạt cười nói.
Thiên tử ngồi trong kinh thành xa xa làm gì quan tâm tới một tên nông dân làm ruộng chứ. Cường giả thực lực thông thiên làm sao đi quan tâm sinh tử của một tên Luyện Khí Sĩ bình thường chứ, đạo lý là như nhau.
- A, nói cũng phải!
Lâm Hi thản nhiên cười.
- Trên Mục Mã Phong có Băng Sương Cung, tại sao nhiệm vụ trưởng lão của ngươi có liên quan tới Băng Sương Cung?
Lý Thiếu Quân hỏi.
Lâm Hi do dự một chút vẫn quyết định nói rõ ra.
- Ân. Nói cho đúng là có quan hệ tới Băng Sương Ma Thiết của Băng Sương Cung, ta tiếp nhận nhiệm vụ trưởng lão là thu thập Băng Sương Ma Thiết.
- Nha. Thì ra là Băng Sương Ma Thiết cực kỳ hiếm có, đây là tài liệu trân quý tế luyện pháp khí băng hệ. Ngươi đại khái cần bao nhiêu Băng Sương Ma Thiết?
Lý Thiếu Quân cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi.
- Một ngàn vạn cân!
Lâm Hi mở miệng nói.
- Một ngàn vạn cân?
Lý Thiếu Quân mở to hai mắt, rốt cuộc thần sắc giật mình.
- Đúng, Một ngàn vạn cân!
Lâm Hi chân thành nói.
- Ngươi luyện chế pháp khí gì mà cần nhiều Băng Sương Ma Thiết như vậy?
Lý Thiếu Quân khó có thể tin nói.
Băng Sương Ma Thiết cũng không phải sắt thường, mà là Băng sương chi tinh phun trào bụi phấn tinh luyện mà thành. Cực kỳ trân quý, cũng bởi vậy cực kỳ đắt đỏ. Một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết dù là một Hư Tiên cũng là con số khổng lồ.
- Không phải luyện chế pháp khí, là nhiệm vụ trưởng lão!
Lâm Hi cải chính. Trong âm thanh có chút bắc đắc dĩ.
- Ah ha ha ha...
Lý Thiếu Quân giật mình một lát, sau đó cười lên như điên:
- Lâm Hi, chuyện này chỉ sợ là trưởng lão thấy ngươi công lực vô cùng cao cường. Không muốn ngươi dễ dàng hoàn thành, cố ý làm khó dễ ngươi đấy! Băng Sương Cung cũng giống như Tử Vong Đại Liên Minh, Băng Sương Ma Thiết đều có bán ra công khai. Một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết là con số đệ tử Khí Tiên Kỳ không thể hoàn thành. Đừng nói là Khí Tiên Kỳ, cho dù là Phù Lục kỳ cũng không làm được.
Có thể thành tựu Hư Tiên cũng không phải kẻ bình thường, nhạy bén thông minh. Lý Thiếu Quân rất nhanh đã từ lời Lâm Hi nói phát giác vấn đề.
- Ta biết rõ.
Lâm Hi cười cười, lơ đễnh:
- Loại người như chúng ta nếu quá mức dễ dàng cũng không gia nhập. Đúng là khó mới có giá trị. Không phải sao? Hơn nữa nếu hắn không cho ta gia nhập thì trực tiếp cự tuyệt là được rồi. Căn bản không cần phiền toái như vậy.
Lý Thiếu Quân nghe vậy thu liễm dáng tươi cười, trầm ngâm một lát, sau đó gật gật đầu.
- Ngươi nói không sai. Nếu như quá mức dễ dàng đúng là không có giá trị. Xem ra là ta nói quá mức.
Trong mắt Lý Thiếu Quân bắn ra hào quang kỳ dị.
Đối với đệ tử tông phái hắn từ trước tới nay không có tình cảm gì. Nhưng mà thiếu niên trước mặt càng ngày càng làm hắn thưởng thức.
Không có ngạo khí, tự cho mình rất cao của đệ tử tông phái. Hắn làm người phóng khoáng, làm việc đại khí không phải đệ tử tiên đạo bình thường có thể so sánh. Quan trọng hơn là trên người Lâm Hi hắn nhìn thấy thứ giống mình, đó chính là trái tim không ngừng vươn lên.
Có rất ít người nhỏ tuổi không bằng hắn lại khiến hắn sinh ra cảm giác như vậy. Có câu "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông, không hài lòng hơn nửa câu", trên người Lâm Hi có loại hợp ý với Lý Thiếu Quân, cảm giác tỉnh táo tương tích.
- Trưởng lão của ngươi mở miệng ra là một ngàn vạn Băng Sương Ma Thiết, hiển nhiên là không muốn ngươi hoàn thành đơn giản. Muốn hoàn thành theo cách bình thường là không có khả năng. Chỉ có nghĩ cách khác mà thôi.
Lý Thiếu Quân nói.
- Đúng!
Lâm Hi cười cười.
- Nếu có gì cần thì cứ mở miệng.
Lý Thiếu Quân mỉm cười nói.
- Ha ha, tốt. Nhưng nếu có khả năng thì ta sẽ dựa vào sức mình mà hoàn thành.
Lâm Hi nói.
Hai người là cố tình kết giao, càng nói càng tâm đầu ý hợp. Không một lát sâu trong dung nham núi lửa đã bái huynh đệ. Lý Thiếu Quân hai mươi bảy, lớn tuổi hơn Lâm Hi làm đại ca. Lâm Hi mười tám làm tiểu đệ.
Lúc hai người nói chuyện thì Thái Ngục Tử Kim cũng bị hỏa diễm của hai người hòa tan.
- Không sai biệt lắm. Tuyệt phẩm pháp khí của ta cần năm, sáu ngày nữa là triệt để tế luyện thành công.
Lý Thiếu Quân nhìn qua một chút Thái Ngục Tử Kim đã hòa tan rồi, trong nội tâm cao hứng nói.
Tuyệt phẩm pháp khí luyện chế phi thường phức tạp, nóng chảy Thái Ngục Tử Kim thì cần thời gian mấy ngày cẩn thận đánh tạo giúp tuyệt phẩm pháp khí triệt để thành hình.
- Ha ha, vậy chúc mừng đại ca.
Lâm Hi cười nói.
Bên này Lâm Hi cùng Lý Thiếu Quân càng nói càng tâm đầu ý hợp, trong lòng núi lửa có một đạo chân khí cường hoành đang càng ngày càng mất hứng.
- Đủ rồi! Tiểu tử, ngươi đã ở đây quá lâu rồi đấy, rời đi cho ta!
Trong âm thanh ù ù có một đạo lực lượng long trời lở đất từ sâu trong núi lửa dâng trào.
Ông!
Lâm Hi còn không có kịp phản ứng đã bị một đạo chân khí khủng khiếp này đánh tới, chấn đi ra ngoài. Không gian bốn phía biến hóa, cảnh vật như dòng nước tách ra hai bên.
Trong nháy mắt Lâm Hi đã bị chấn bay ra ngoài Tử Vong Hắc Hỏa Sơn.
Một màn đột nhiên này hoàn toàn vượt qua hai người đoán trước. Đợi đến lúc kịp phản ứng, Lâm Hi đã không biết tung tích, chỉ còn lại mình Lý Thiếu Quân hoàn toàn yên tĩnh.
- Muốn chết!
Lý Thiếu Quân quát lên một tiếng, đột nhiên biến sắc.
Ông!
Một đạo khí tức cường hoành từ trên người của hắn bạo phát ra ngoài. Ánh sáng màu tím bên ngoài cơ thể của hắn đã tắt, tiên khí hạo nhiên biến thành hắc ám, ma khí thâm trầm như thôn thiên phệ địa, vô cùng vô tận từ trên người của hắn hiện ra ngoài.
Đây là khí tức ma công cực kỳ cường đại mới có được.
Trước một khắc Lý Thiếu Quân còn phiêu dật xuất trần, nhưng giờ khắc này lại bế nghễ thiên địa, liều lĩnh hung tàn.
BOANG...!
Một lệnh bài hắc ám như tia chóp xẹt qua nham thạch nóng chảy bắn vào sâu trong núi lửa, rơi vào hạch tâm Đại Kiền Khôn Chu Thiên Khảm Ly Trận, nó giống như trường thương rơi xuông dưới chân cường giả Tiên Đạo của Tử Vong Đại Liên Minh.
Nhìn thấy lệnh bài hắc ám này thì cường giả Tiên Đạo cự phách bế nghễ tứ phương lập tức biến sắc, hắn giống như bị sét đánh trúng vậy. Trong con mắt của hắn hiện ra thần sắc sợ hãi giống như đại họa lâm đầu.
- Ngươi là người kia của Vạn Ma Lĩnh!