Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...."> Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...." />
Sư bá của hắn chính là trưởng lão Đâu Suất cung, là cường giả Tiên Đạo Cảnh. Vượt xa tất cả đệ tử Luyện Khí mười tầng. Nói thì chắc chắn không sai. Nhưng mà không biết tại sao trong lòng Huyền Vũ Thánh tử có cảm giác không an tâm.
- Ha ha ha, Huyền Vũ, ngươi trốn trong cái mai rùa này còn không nghĩ ra được sao? Đã như vậy ta sẽ đánh tan cái mai rùa của ngươi!
Âm thanh của Lâm Hi từ bên ngoài truyền đến.
Huyền Vũ Thánh tử không có phản ứng lại, trong tai nghe được âm thanh ầm ầm, lại có một đạo lực lượng khổng lồ, chấn động oanh vào. Toàn bộ Huyền Vũ Đại Bích Lũy xuất hiện chấn động thứ hai và phát ra âm thanh ong ong.
Ầm ầm!
Lần này trong lòng Huyền Vũ Thánh tử sinh ra sóng to gió lớn.
- Không thể nào!
Trong lòng Huyền Vũ Thánh tử thất thanh kinh hô.
Ầm ầm!
Khi Lâm Hi oanh kích lần thứ ba thì Huyền Vũ Đại Bích Lũy Huyền Vũ Thánh tử hoảng sợ biến sắc.
Một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp, ba lần... chính là tất nhiên rồi!
- Tại sao có thể có loại chuyện này?
Trong mắt Huyền Vũ Thánh tử hiện ra thần sắc kinh hãi giống như gặp quỷ.
Hắn đã bị dọa sợ rồi.
Huyền Vũ Đại Bích Lũy này là đồ vật thượng cổ. Ngay cả trưởng lão Đâu Suất cung cũng khen không dứt miệng, đây là chỗ dựa lớn nhất của Huyền Vũ Thánh tử. Nhưng đã đến chỗ Lâm Hi chỉ ngăn được mấy lần công kích của hắn mà thôi, tiếp theo không qua thời gian một chén trà đã bị hắn tìm được khe hở cực kỳ nhỏ bé.
Loại trí tuệ này quả nhiên làm người ta sợ hãi.
Cộc!
Tiếng vang nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Trong lòng Huyền Vũ Thánh tử chấn động, phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện không biết thời khắc nào mồ hôi lạnh chảy dài, ngay cả hô hấp cũng cũng trở nên khó khăn.
Chỉ cần Huyền Vũ Đại Bích Lũy bị phá, hắn không còn gì phòng hộ.
Đối diện sinh tử ai cũng không bình tĩnh được!
- Không thể nào. Ta tuyệt đối không thể chết ở chỗ này!
Huyền Vũ Thánh tử hít sâu một hơi, mạnh mẽ trấn định lại, trong đầu hiện ra nhiều ý niệm và tìm kiếm đối sách.
Huyền Vũ Đại Bích Lũy tuy có khe hở nhỏ bé, nhưng cũng không phải nói dễ dàng oanh kích như vậy. Dù cho Lâm Hi có thể lợi dụng khe hở này đưa một thành khí kình đánh vào trong nhưng khó phá được trong thời gian ngắn. Một cao thủ từ Hư Tiên trở xuống dù mạnh hơn nữa nếu như chỉ có một thành chân khí có thể xuyên thấu phòng ngự Huyền Vũ Đại Bích Lũy, vậy cũng đừng hòng đánh giết hắn được.
Một thành trân khí vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của hắn. Hơn nữa mỗi một khắc hắn đều khôi phục thực lực. Lâm Hi liền mạnh hơn nữa dựa vào một thành chân khi cũng khó đánh tan đạt Huyền Vũ Đại Bích Lũy.
Nghĩ đến đây trong lòng Huyền Vũ Thánh tử rốt cục trấn định không ít.
- Ha. Ngươi quá tự đại. Nếu như ngươi cho rằng có thể phá được Huyền Vũ Đại Bích Lũy thì cứ tới đây! Ta muốn nhìn ngươi làm sao phá đây?
Huyền Vũ Thánh tử trầm giọng nói.
Ha ha ha...
Bên ngoài lớp giáp xác Lâm Hi nghe tiếng nở nụ cười.
- Ngươi còn chưa chết tâm nha!
Lâm Hi cũng mặc kệ Huyền Vũ Thánh tử nghĩ gì, hắn không nói nhiều.
Lâm Hi khác với đa số người trong thế giới tiên đạo.
Trong thế giới tiên đạo hai người so đấu gọi là Đấu pháp. Mà Lâm Hi vì chiến mà sinh.
Lấy một Luyện Khí sĩ mà nói, kinh nghiệm thực chiến của Lâm Hi khủng bố dọa người. Người bình thường căn bản khó có thể tưởng tượng. Chí ít phần lớn kẻ được gọi là thiên tài tiên đạo chỉ có thể nhìn bóng lưng của hắn mà thôi.
Lâm Hi Vì chiến mà sinh chân chính!
Hắn nhạy bén kết hợp trí tuệ trải qua vô số lần thực chiến. Loại này kinh nghiệm này không phải cảnh giới có thể so sánh được.
Huyền Vũ Đại Bích Lũy tuy kỳ lạ quỷ dị, hầu như khiến người ta cảm thấy như con rùa không thể đánh chết, nhưng mà Lâm Hi vẫn phát hiện khe hở.
Chỉ là tiêu tốn thời gian mà thôi.
Lâm Hi đã thông qua không ngừng tìm tòi, thí nghiệm, tìm tới nhược điểm của Huyền Vũ Đại Bích Lũy.
Chỉ cần lợi dụng góc độ đặc thù, vị trí là có thể mang chân khí đánh vào trong Huyền Vũ Đại Bích Lũy!
Một thành lực lượng đối với người khác mà nói e sợ chân khí đã tiêu hao hết, cũng không làm gì được Huyền Vũ Thánh tử bên trong, nhưng Lâm Hi không giống.
- Chó cùng rứt giậu, đến bây giờ còn cho rằng mình thoát được một mạng. Hừ, hiện tại ta sẽ cho ngươi hết hi vọng! Thái Cổ Long Nguyên!
Cánh tay Lâm Hi giơ lên, quát lên một tiếng.
Ầm ầm!
Sau một khắc Thái Cổ Long Nguyên mãnh liệt hóa thành một con Kim Long, từ trong người Lâm Hi xuất hiện giữa trời, ầm, từng đạo công kích không ngừng truyền vào trong Huyền Vũ Đại Bích Lũy.
Ầm ầm!
Gợn sóng trước chưa xong thì gợn sóng sau đã tới. Trong nháy mắt một đạo chân khí bàng bạc không ngừng oanh kích lên Huyền Vũ Đại Bích Lũy.
Huyền Vũ Thánh tử dương danh thiên hạ, làm cho rất nhiều đối thủ của hắn có khóc cũng không làm gì được, ngay cả các trưởng lão của Đâu Suất cung cũng khen không dứt miệng, cho rằng Huyền Vũ Thánh tử có Huyền Vũ Đại Bích Lũy là tuyệt phối, giờ khắc này trong mắt Lâm Hi chính là trò cười.
Rầm rầm rầm rầm!
Từng đạo chân khí sượt qua người Lâm Hi ngoài mấy trượng, chân khí hỏa hồng biến mất trong hư không.
Lần này Lâm Hi không cần đi thử nghiệm nữa.
Hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần...
Lâm Hi tay áo phần phật, tóc dài tung bay, trong nháy mắt phát sinh hơn mười đạo công kích, mỗi một lần đều là toàn lực.
Hắn giống như người máy không biết mệt mỏi, đứng ở nơi đó, như một ngọn núi đứng sững giữa thiên địa, điên cuồng công kích Huyền Vũ Đại Bích Lũy!
Rầm rầm Ầm!
Mặt đất dưới chân Lâm Hi đang chấn động.
Một loại quy tắc đặc thù nối liền Huyền Vũ Đại Bích Lũy với mặt đất chung quanh đây. Lâm Hi công kích như mưa cũng khó ngăn cản được.
- Ngươi điên rồi sao? Ngươi điên rồi!
Huyền Vũ Thánh tử ngồi ở bên trong cả kinh kêu to lên:
- Huyền Vũ Đại Bích Lũy của ta kiên cố không gì sánh nổi, có thể chống lại công kích của Hư Tiên. Ngươi không thể thành công đâu. Cho dù ngươi tiêu hao hết chân khí cũng không thể nào thành công. Ta ngược lại muốn xem ngươi làm sao đánh tan được.
- Tiêu hao hết chân khí?
Lâm Hi nhìn qua Tạp Mễ Lạp, Địa Ngục Ma Long ở xa xa, nghe được Huyền Vũ Thánh tử nói vậy đều cười lên.
- Kiệt kiệt, tiểu tử này chết chắc. Hắn còn tưởng rằng chủ nhân giống như đám người khác, đánh mãi sẽ hao hết chân khí. Cho dù thế giới diệt vong thì phỏng chừng chủ nhân vẫn long tinh hổ mãnh, chân khí mười phần.
Địa Ngục Ma Long cười lớn lên.
- Tấm tắc, không thể nói như thế.
Hấp Huyết Nữ Vương Tạp Mễ Lạp cúi đầu, buồn bực ngán ngẩm tu bổ móng tay:
- Nói không chắc con rồng già trong người chủ nhân chết đi chân khí của chủ nhân mới hao hết.
- Nhưng mà con rồng già trong người chủ nhân sẽ chết sao?
Địa Ngục Ma Long cười âm hiểm.
- Đương nhiên không biết.
Tạp Mễ Lạp hiếm thấy thật hăng hái. Ngẩng đầu lên nở nụ cười xinh đẹp.
- Kiệt kiệt kiệt...
- Bộp bộp bộp...
Hai người đồng thời cười lớn lên.
Chân khí của Lâm Hi đương nhiên sẽ không khô kiệt. Huyền Vũ Thánh tử rất nhanh phát hiện mình sai quá lớn.
Lâm Hi công kích nhanh không gì sánh nổi, gần như là không muốn sống vận chuyển chân khí. Hơn nữa mỗi một lần đều khí kình mười phần. Giống như vĩnh viễn bảo trì trạng thái cao, chân khí trong cơ thể vĩnh viễn không khô cạn.
- Ngươi điên rồi!
Huyền Vũ Thánh tử nghiến răng nghiến lợi.
Sắc mặt hắn trắng bệch, đổ mồ hôi như mưa. Chân khí trong cơ thể giống như bóng cao su bị đâm thủng, điên cuồng tiết ra ngoài. Không chỉ hắn thật vất vả khôi phục chút chân khí, hơn nữa chân khí này tăng lên không bằng tiết ra.
Ở ngoài Huyền Vũ Đại Bích Lũy công kích dày đặc như mưa, âm thanh ầm ầm ầm vang lên không ngừng.
Huyền Vũ Thánh tử cảm giác mình giống như bị hàng vạn thiên ngoại vẫn thạch nện vào. Loại cảm giác này khó mà chịu nổi.
- Tu vi, nhạy bén, trí tuệ, thiên phú... Hơn nữa còn quá điên cuồng, trên cái thế giới này tại sao có tên điên đáng sợ như vậy! Ta thà rằng đối mặt Hư Tiên cũng không muốn gặp đối thủ điên cuồng như vậy!
Huyền Vũ Thánh tử khổ sở chống đỡ.
Hắn xưa nay không nghĩ qua chân khí Khí Tiên không tới một thành lại đánh hắn thành như vậy! Nếu như là trước kia ai nói ra lời này tuyệt đối sẽ bị hắn xem như kẻ ăn nói linh tinh, đánh cho không dám nói nữa.
Thế nhưng hiện tại đã xảy ra chân thực rồi!
Chưa lo thắng trước lo bại!
Chỉ cần có thể đứng ở Thế bất bại, có thể từ từ lo thắng.
Đây chính là tín niệm từ trước tới nay của Huyền Vũ Thánh tử, cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn pháp quyết phòng ngự mạnh nhất. Hắn từ trước đến giờ xem như ổn, bây giờ hắn tình nguyện bỏ chạy để khỏi chết.
Chỉ tiếc hắn đã mất cơ hội này.
Thời gian chậm rãi qua đi, mỗi một khắc đều sống một ngày bằng một năm.
Huyền Vũ Thánh tử vốn bị trọng thương, giờ khắc này Lâm Hi điên cuồng công kích và chân khí trong người không ngừng tiêu hao.
Huyền Vũ Đại Bích Lũy tuy cường đại khó tin, chỉ cần từng chút từng chút duy trì pháp khi này vận chuyển là đủ. Thế nhưng đụng phải loại công kích như mưa này vẫn có lúc hao hết chân khí.
Khi Huyền Vũ Thánh tử chân khí tiêu hao hết thì đó là thời điểm cái mai rùa bị đánh tan.
- Không nghĩ tới lại chết trong tay một tên tội phạm Khí Tiên bị truy nã, đúng là khuất nhục.
Huyền Vũ Thánh tử nhắm hai mắt lại. Trong tai vang lên âm thanh mười phần.
- Liệt Dương Đại Pháp, Huyền Vũ Thánh tử, xem ta phá vỡ mai rùa của ngươi đây.
Ầm ầm!
Sau một chén trà, sau mấy ngàn công kích thì Lâm Hi kết hợp Liệt Dương Đại Pháp sinh ra công kích mạnh nhất, pháp khí phòng ngự cường đại khó tin này rốt cũng bị đánh tan.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Huyền Vũ Thánh tử phù một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống như điều đứt dây. Mà trên mặt đất Huyền Vũ Đại Bích Lũy mất đi chân khí chèo chống, khôi phục nguyên hình, chỉ to bằng móng tay và bay đi.
Hô!
Thân thể Lâm Hi rung động, bay nhanh chụp lấy Huyền Vũ Đại Bích Lũy.
Hô!
Gần như đồng thời một móng vuốt rồng thô ráp từ một phương hướng khác tóm lấy.
- Ừm?
Lâm Hi đưa mắt nhìn qua.
- Ách, chủ nhân, ta nhất thời khốn nạn không nhịn được. Chủ nhân trước, đương nhiên là ngài trước...
Địa Ngục Ma Long tươi cười quyến rũ, ngoan ngoãn lui trở lại.
- Bộp bộp bộp...
Tạp Mễ Lạp cười lớn lên.
Tiện long này kiếm bảo đã thành thói quen, dám cướp bảo của Lâm Hi nha... Địa Ngục Ma Long tức giận nhìn qua Tạp Mễ Lạp. Nhưng mà Tạp Mễ Lạp lại mạnh mẽ vạch một cái và Địa Ngục Ma Long lập tức không còn cốt khí.
Đáng chết, ta chẳng qua không nhịn được thôi mà?