THẦN Y TRỞ LẠI

 

Chương 1438

Ngô Bình cau mày, sau đó xuống xe đi về phía xe đó. Hai xe cách nhau bảy mét, anh nhìn thì thấy trong xe không có ai.

Đúng lúc này, có hai chiếc xe bọc thép phóng tới, kẹp Ngô Bình ở giữa, khi còn cách anh khoảng ba, bốn mét thì mới dừng lại.

Ngô Bình bình thản đứng chờ.

Một xe mở cửa rồi có vài người cầm súng bước xuống, đứng hai bên của xe. Ngay sau đó, có một người đàn ông mặc vest đen bước xuống xe.

Anh ta đeo một chiếc nhẫn phỉ thuý trên ngón cái, bước đi chậm rãi rồi nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Xe cản đường là của anh à?”

Người đàn ông: “Đúng”.

Ngô Bình: “Phiền anh đánh xe đi, tôi phải đi rồi”.

Người đàn ông thờ ơ nói: “Cậu chưa đi được đâu, tôi đã nhận tin trong xe cậu có gian tế nên tôi phải kiểm tra”.

Ngô Bình cau mày: “Tôi nghĩ anh nhầm rồi, tôi là thành viên của Thiên Long”.

Người đàn ông hừ nói: “Tôi đang phải kiểm tra Thiên Long các cậu đấy, người đâu, lên!”

Lập tức có người bước ra rồi định còng tay Ngô Bình lại. Anh lạnh mặt vì không biết người này là ai, nhưng chắc chắn anh ta có ý xấu với anh.

Ngô Bình biết không cần phải giải trình gì với các binh sĩ, bắt giặc phải bắt vua trước nên anh lách người rồi tiếp cận người thanh niên kia, sau đó chộp vào vai anh ta.

Người thanh niên lập tức cảm thấy có một sức nặng khủng khiếp đè lên vai, anh ta giật mình định né, nhưng toàn thân đã tê rần, không thể cử động được.

Ngô Bình mỉm cười rồi thì thầm bên tai anh ta: “Định gây sự với tôi à? Có tin tôi cho anh sống không bằng chết không?”

Người đàn ông vừa tức vừa sợ: “Dừng tay! Cậu biết tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Anh là người sắp gặp xui xẻo”.

Người đàn ông biết gặp phải đối thủ xứng tầm rồi nên nói: “Cậu bạn, ban nãy tôi chỉ đùa thôi, tôi họ Hồ, là người của Thần Uy Doanh”.

Ngô Bình biết Thần Uy Doanh là một tổ chức đặc biệt của quân đội, vì có số lượng quân lính lớn giúp sức nên thực lực của họ rất mạnh, thậm chí còn hơn Thần Võ Ti. Hơn nữa, Thần Uy Doanh còn được chùa Đại Thiền giúp sức.

Ngô Bình nói: “Ra là người của Thần Uy Doanh, sao? Bọn anh ăn no rửng mỡ hay sao mà đụng vào tôi?”

Người đàn ông vội nói: “Cậu bạn, là hiểu lầm thôi, tôi không có ý gì đâu, chỉ đùa chút thôi mà”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Đùa? Được, giờ tôi cũng muốn đùa với anh, anh muốn chết thế nào?”

Người đàn ông biết mình gây chuyện lớn rồi nên nói: “Cậu bạn, chắc cậu cũng là người huyện Minh Dương đúng không? Chẳng giấu gì cậu, tôi có một người bạn làm to ở đây lắm”.

Ngô Bình nói: “Thế tôi phải hỏi thăm xem bạn anh là nhân vật tai to mặt lớn nào thôi”.

Người đàn ông: “Cậu ấy họ Ngô, là một thần y kiêm tu sĩ Nhân Tiên!”

Ngô Bình ngẩn hỏi: “Đừng nói người ấy tên Ngô Bình nhé?”

Người đàn ông sáng mắt lên: “Đúng rồi, là thần y Ngô đấy! Cậu mau thả tôi ra, không lát làm thần y nổi giận thì chỉ có cậu thiệt thôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi