THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2288

Ông cụ Hàn lúc này cũng đang đứng hóng chuyện. Ông ấy nhìn khúc xương màu vàng trong tay Ngô Bình rồi hỏi: “Ngô tiên sinh, xin được thỉnh giáo một chút. Đây là xương của loài động vật nào vậy?”

Ngô Bình: “Tôi chưa rõ, có điều tôi cảm thấy nó không hề tầm thường”.

Ngô Bình đương nhiên không nói thật tất cả những gì mình biết vì anh không cần thiết phải làm vậy.

Từ Quý Phi nhanh chóng đi tới nơi, cười hỏi: “Em trai, có chuyện gì vậy?”

Ngô Bình: “Ở dưới đáy hồ này có một chiếc rương đựng đầy xương. Xương này có thể dùng làm thuốc, em muốn vớt nó lên”.

Từ Quý Phi cười đáp: “Không vấn đề gì, để anh đi gọi người”.

Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu”.

Anh vươn tay ra rồi nắm lại, mặt nước đột nhiên xoay chuyển. Dòng nước cuốn cho chiếc rương nổi dần lên rồi bay lên khỏi mặt nước.

Ngô Bình đón lấy chiếc rương, những người xung quanh giờ đã nhìn thấy bên trong rương toàn là những khúc xương màu vàng, to có nhỏ có.

Từ Quý Phi tò mò cầm lên một khúc xương, đong đếm trọng lượng rồi cảm thấy rất kỳ lạ: “Đây là xương sao? Sao lại nặng thế nhỉ?”

Ngô Bình đáp: “Anh Ba, có thể tặng em chỗ xương này được không?”

Từ Quý Phi cười đáp: “Em cần dùng tới thì cứ mang đi đi”.

Ngô Bình nhìn Từ Quý Phi rồi hỏi: “Anh Ba, anh vẫn chưa tới giai đoạn Sinh Niệm sao?”

Từ Quý Phi: “Anh mới trở thành cao thủ Tiên Thiên chưa đầy một năm, còn lâu mới tới giai đoạn đó”.

Ngô Bình lấy ra một cái lọ nhỏ, nói: “Đây là Tiên Thiên Hồn Lực Đan, khi nào tới giai đoạn Sinh Niệm anh hãy uống nó vào, như vậy là đã thành công một nửa”.

Từ Quý Phi mắt sáng rỡ, đáp: “Em trai, cảm ơn chú nhé!”

Ngô Bình cười đáp: “Anh Ba khách sáo với em làm gì cơ chứ”.

Lưu Kính Đường kia đã làm nghề buôn bán dược liệu lâu năm nên hiểu nhiều biết rộng. Nhìn thấy chỗ xương màu vàng, ông ta như thể nghĩ ra gì đó. Ông ta bước lên mấy bước, cười nói: “Ngô tiên sinh, chỗ xương này có thể bán lại cho tôi được không?”

Ngô Bình đáp: “Được thôi, ông cần bao nhiêu?”

Lưu Kính Đường mừng rỡ đáp: “Tôi muốn mua mười khúc”.

Ngô Bình gật đầu: “Mười tỷ đô một khúc, của ông tổng là một trăm tỷ. Tiền mặt hay chuyển khoản đây?”

Cái giá Ngô Bình đưa ra quá cao khiến Lưu Kính Đường sững người: “Một trăm tỷ?”

Ngô Bình: “Đó là giá hữu nghị rồi, nếu ở chỗ khác thì có tiền ông cũng không mua được”.

Vợ Lưu Kính Đường hừ lạnh, nói: “Một đống xương nát mà làm phách. Kính Đường, chúng ta không thèm mua thứ bỏ đi này!“

Lưu Kính Đường lườm vợ mình, nói: “Cô thì biết cái gì. Trong sách cổ có viết, đây có khả năng là xương thần!”

Ngô Bình khá ngạc nhiên, không ngờ người đàn ông này còn biết tới xương thần. Anh không khỏi đưa mắt quan sát Lưu Kính Đường kỹ hơn. Vừa nhìn, anh đột nhiên phát hiện cơ thể người này có vấn đề. Ở một vị trí khuất bên trong não có một khối u. Hơn nữa, còn là u ác tính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi