THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2342

Ngô Bình cảm thấy rất có lý, anh đáp: “Được, ông hãy sắp xếp đi”.

Lão gật đầu: “Chúng ta tìm chỗ ở đã. Những việc phía sau cứ để Lão lo liệu”.

Hai người họ vào thành, sau đó Lão đưa Ngô Bình tới một khách đi3m rồi gọi vài món ăn. Ông ta bảo Ngô Bình hãy đi nghỉ trước rồi ra ngoài một mình.

Ngô Bình ở lại khách đi3m ngồi thiền điều hoà khí trong cơ thể. Đến tận lúc trời sáng Lão mới quay lại. Lão cười nói: “Cậu Ngô, lát nữa cậu hãy đi phỏng vấn. Người phỏng vấn sẽ tuyển thẳng cậu”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Hai người họ đi ăn sáng ở một quán trà gần đó, sau đó Ngô Bình muốn đi thăm thú xung quanh vì còn mấy tiếng mới tới giờ phỏng vấn.

Đến một tiệm bán đan dược, do thói quen nghề nghiệp nên Ngô Bình muốn vào trong xem. Anh nói: “Lão Khanh, chúng ta vào xem xem”.

Tên thật của Lão là Khanh Phi Nhiên. Có điều rất lâu rồi không ai gọi ông ta bằng cái tên này nữa. Những người quen biết không gọi bằng “ông” thì sẽ gọi là “lão”.

Ngô Bình đột nhiên gọi lão Khanh khiến ông ta có chút không quen, nhưng cũng không ý kiến gì.

Cửa hiệu này rất lớn, trên dãy kệ dài bày ra đủ loại đan dược. Có vài tiểu nhị đứng sau quầy, nhiệt tình giới thiệu và hướng dẫn quan khách cách sử dụng các loại đan dược.

Ngô Bình quan sát xung quanh, phát hiện ở đây có một số đan dược do điện Trường Sinh luyện. Cũng có một số là do Đan Đỉnh Môn luyện ra.

Anh nhìn quanh một lượt thì phát hiện đan dược ở đây đắt hơn ở Địa Tiên Giới, hơn nữa chất lượng lại kém hơn một chút. Thực ra cũng dễ hiểu thôi, Địa Tiên Giới là điểm liên lạc của các thế lực tại Côn Luân, việc mua bán đương nhiên cũng phát triển hơn.

Cửa tiệm này có nhiều tầng. Ba tầng đầu đều bán những loại đan dược phổ thông, Ngô Bình không có hứng thú. Đến tầng thứ tư anh mới phát hiện ra một số loại đan dược thú vị.

Sau cùng, anh đi lên xem tiếp các tầng trên. Anh đang định đi lên thì có một người mặc áo choàng màu xanh lam đứng chặn đường, lạnh lùng hỏi: “Vị quan khách này, anh đã xem năm tầng rồi mà vẫn chưa tìm được loại đan dược mình muốn sao?”

Ngô Bình lạnh lùng hỏi lại: “Sao vậy? Tiệm các người có quy định khách tới xem phải mua đan dược ở năm tầng đầu tiên sao?”

Người mặc áo lam cười ha ha đáp: “Không có, có điều nhìn anh cũng không giống người có tiền. Tầng tiếp theo anh không nên lên thì hơn, dù gì cũng làm gì có tiền mua?”

Lão nổi trận lôi đình: “Im miệng ngay! Cậu chủ nhà tôi không có gì ngoài điều kiện, mua cả cái tiệm nát của các người cũng chỉ như mua rau ngoài chợ! Gọi ông chủ các người ra đây!”

Thanh niên kia cười lạnh: “Miệng lưỡi xéo xắt gớm nhỉ. Đáng tiếc, chủ của chúng tôi không muốn gặp các người”.

Lão rút ra một tấm lệnh bài ở thắt lưng, lạnh lùng nói: “Cứ đi hỏi thử đi!”

Trên lệnh bài này viết chữ “Vân”. Người có tấm lệnh bài này đều là người nhà họ Vân.

Người mặc áo lam sững sờ, sau đó mặt biến sắc, vội vã cúi gập người nói: “Hoá ra là người của Vân phủ, tiểu nhân biết tội, xin tiên sinh tha tội!”

Thanh niên áo lam vốn định dùng kế khích tướng với Ngô Bình, không ngờ anh lại có thân thế khủng như vậy nên vội vàng xin lỗi.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Khỏi phải khích tôi, có đồ tốt mang hết ra đây đi”.

Thanh niên áo lam: “Vâng vâng, ban nãy là tôi đã thất lễ. Bên trên có một số đan dược tốt, mời quan khách đi theo tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi