THẦN Y TRỞ LẠI

 Anh đang định đứng dậy rời đi thì thấy con gái của Tống Tử Sơn. Cô ấy mặc một bộ quần áo rất đơn giản, mộc mạc, đeo một chiếc khăn lụa che mặt, khiến cho nhiều người quen biết chưa chắc đã nhận ra.  

 

Anh thầm cảm thấy quái lạ, không biết cô nàng này muốn đi đâu?  

 

Cô ấy đi vào một tòa nhà, khẽ gõ cửa một cái. Cửa mở ra, một chàng trai trẻ thấy cô ấy thì vui mừng nói: “Em đến rồi”.  

 

Cô chủ nhà họ Tống nhẹ nhàng gật đầu, được người kia dẫn vào trong.  

Advertisement

 

Ngô Bình trốn ở đầu tường. Người khác không nhìn thấy nhưng anh lại có thể thấy rõ mồn một mọi chuyện trong tòa nhà đó.  

 

Anh thấy cô chủ nhà họ Tống tháo khăn lụa xuống cười nói: “Chu Lang, đây là lần đầu tiên em làm trái lời bố chạy ra ngoài gặp anh đấy”.  

 

Advertisement

Người kia cười đáp: “Trước kia chúng ta chỉ liên lạc qua thư từ, hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt chính thức”.

Cô gái họ Tống mỉm cười: “Bố em thường nói bên ngoài có nhiều kẻ xấu, dặn em phải cẩn thận. Em thấy ông ấy lo lắng quá rồi. Người như Chu Lang sao có thể là kẻ xấu được?”  

 

Người đàn ông được gọi Chu Lang kia bỗng nở nụ cười quái dị: “Thực ra bố cô nói rất đúng, tôi chính là kẻ xấu”.  

 

Đúng lúc này, mấy gã đàn ông cao lớn xông ra từ trong căn phòng phía sau người kia, trông bộ dạng hùng hổ không giống người tốt cho lắm.  

 

Cô gái hoảng sợ hét lên: “Anh…”  

 

Chu Lang thản nhiên nói: “Tôi đã phải phí rất nhiều công sức, ròng rã ba tháng trời mới dụ cô ra đây được. Nhưng mà tất cả đều đáng giá”.  

 

Cô gái lấy lại bình tĩnh gặng hỏi: “Anh là ai?”  

 

Chu Lang bật cười đáp: “Bọn tôi là người của trại Bạch Lang ở ngoài thành, hôm nay muốn bắt cô lên núi. Bố cô muốn cô còn sống quay về thì phải giao tiền cho chúng tôi”.  

 

Cô gái khẽ thở dài: “Quả nhiên bố nói không sai, tại tôi sơ ý”.  

 

Chu Lang cười phá lên: “Tốt nhất cô hãy ngoan ngoãn phối hợp. Chúng tôi đều là người thô kệch, lỡ làm cô bị thương thì không còn xinh đẹp nữa đâu”.  

 

“Các người định bắt cóc tống tiền sao?”, chợt có giọng nói vọng lại từ đầu tường.  

 

Đám người kia giật nảy mình ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chàng trai trẻ đang ngồi sừng sững ở đó, miệng ngậm cọng cỏ đang nở nụ cười lạnh lùng nhìn bọn họ.  

 

Cô gái họ Tống thấy Ngô Bình xuất hiện, ngơ ngác thốt lên: “Anh Ngô!”  

 

Ngô Bình nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh cô ấy: “Cô Tống, mặt mũi tên này như vậy mà cũng lừa được cô à?”  

 

Cô gái họ Tống xấu hổ đỏ bừng mặt, thấp giọng phân bua: “Anh ta làm thơ rất hay nên tôi mới mắc lừa”.  

 

Ngô Bình nói: “Làm thơ hả? Tôi không giỏi cái này”.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi