THẦN Y TRỞ LẠI

Trở lại thành Bạch Mã, Ngô Bình vừa mới mở cửa ra đã thấy Tống Tử Sơn với cô chiêu họ Tống đang đợi mình trong sân.  

 

Anh hơi ngạc nhiên nhưng Tống Tử Sơn đã cúi người hành lễ: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu ra tay nghĩa hiệp, nếu không hậu quả khó lường”.  

 

Thì ra sau khi trở về, Cô Tống đã kể lại mọi chuyện cho Tống Tử Sơn, Tống Tử Sơn mừng rỡ và cảm kích Ngô Bình nên sai người đi hỏi thăm tung tích của anh. Biết Ngô Bình đang ở nhà trọ thì lập tức dẫn con gái đến tận nơi cảm ơn.  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: “Chú Tống, chúng ta đã tán gẫu rất nhiều trên đường đi, cũng xem như bằng hữu. Một chút việc nhỏ này không đáng nhắc đến”.  

 

Tống Tử Sơn nói: “Cậu Ngô là người nghĩa hiệp, nhưng đại ân đại đức của cậu, Tống tôi không thể quên. Cậu Ngô, nhà trọ này quá đơn sơ, không bằng đến phủ tôi ở ăn uống, nói chung cũng thuận tiện hơn ở đây”.  

 

Advertisement

Ngô Bình thấy ông ta thật lòng mời nên lúc này cũng không khách khí, mà cùng ông đi tới phủ.  

 

Tống Tử Sơn là một thương nhân có tiếng của thành Bạch Mã, tài sản phong phú nhưng tính cách khiêm tốn, quan hệ với thành chủ rất tốt. Những năm gần đây, cuộc sống vẫn luôn ổn định, buôn bán ngày càng tốt.  

 

Tiến vào Tống phủ, Ngô Bình mới nhìn ra chênh lệch giữa nhà trọ với bên này. Chỉ  là một gian phòng khách mà sàn nhà đã làm bằng linh thạch, tranh treo cũng do cao thủ vẽ ra, có lợi cho chủ sở hữu.  

 

Hơn nữa, Ngô Bình cảm giác được bên trong Tống phủ có cao thủ ẩn núp. Lúc này, qua lời giới thiệu của Tống Tử Sơn  Ngô Bình mới biết cô Tống tên là Tống Tiểu Thiền.   

 

Tống Tử Sơn tiếp đãi nồng nhiệt còn mở tiệc cảm ơn. Sau khi uống ba chén thì bắt đầu hỏi về lai lịch của Ngô Bình, xem ra rất có hứng thú với anh.  

 

Ngô Bình chỉ nói anh ấy đến từ nông thôn, chưa va chạm với xã hội. Tống Tử Sơn cười nói: “Cậu Ngô, cậu đi đến trại Bạch Lang, chuyến này thuận lợi chứ?”  

 

Ngô Bình: “Cháu nghe nói ở đó có thổ phỉ, cho nên tới dạy dỗ cho bọn họ một chút với xin ít tiền”.  

 

Tống Tử Sơn cười nói: “Tiến vào hang thổ phỉ như chốn không người, xem ra thực lực của cậu vượt xa dự liệu của tôi”.  

 

Ngô Bình: “Chú Tống quá khen. Cháu chỉ biết chút võ phòng thân”.    

 

Tống Tử Sơn: “Cậu khiêm tốn rồi. Tôi nhớ cậu muốn tìm một vị tiên nhân, chuyện này tôi đã hỏi qua, có thể bỏ tiền tìm người”.  

 

Ngô Bình: “Có thể dùng tiền tìm người giúp?”  

 

Tống Tử Sơn: “Ừm, lát nữa cậu để lại một bức chân dung. Chuyện này tôi sẽ thay cậu xử lí. Cho đến khi tìm được người, cậu cứ tạm ở đây, có gì cần cứ nói, đừng khách khí”.  

 

Ngô Bình nhìn ra được, Tống Tử Sơn là người có trí tuệ lại nhiệt tình, anh hỏi: “Chú Tống, cháu thấy trong thành có không ít Bán Thần. Chú Tống cũng là Bán Thần sao?”   

 

Tống Tử Sơn cười nói: “Tôi không phải Bán Thần. Hồi nhỏ, tôi và cha mẹ đều là nô lệ trong mỏ. Sau này được quý nhân giúp đỡ mới trở thành bình dân. Trong tay có tiền liền mua một thân phận Thần tộc”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc: “Còn có thể mua được thân phận Thần tộc sao?”  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi