Anh ném viên đá năng lượng kia cho Thanh Minh: “Ngươi ăn thử đi”.
Thanh Minh ăn xong cười bảo: “Không tồi. Năng lượng Thần Vương này tương đương với mười mấy sinh linh tà ác”.
Thần Vương chết đi, màn sương mù cũng không còn. Ngô Bình trở về quân doanh.
Advertisement
Đám người thấy anh bình an quay về mới thở phào nhẹ nhõm. Du Trường Tín lo lắng hỏi: “Cậu em có gặp nguy hiểm gì không?”
Anh đáp: “Chỉ có vài con quái vật tép riu, không đáng nhắc tới. Nhiệm vụ của chúng ta là trấn giữ tòa thành này sao?”
Advertisement
Du Trường Tín nói: “Mệnh lệnh của cấp trên là trấn thủ thành này. Nếu còn thừa sức thì hãy đi về phía Nam khống chế quân địch, phối hợp tác chiến với quân chủ lực”.
Ngô Bình đề nghị: “Chúng ta đừng nhàn rỗi ở đây nữa, tiếp tục tiến công về phía Nam thôi”.
Du Trường Tín cũng hơi dao động. Phải biết rằng đánh hạ được một tòa thành là công lao rất lớn. Nhưng ông ta vẫn chưa hết lo lắng: “Cậu em à, thành Thủy Tỉnh ở phía Nam có ít nhất tám trăm nghìn quân lính Thần tộc trú ngụ, trên không còn có hai chiếc thần hạm. Sức mạnh phòng ngự cực kỳ khủng bố. Đoàn quân ít ỏi của chúng ta có thể làm gì được?”
Ngô Bình: “Đánh được hết. Em phụ trách đánh bay thần hạm của bọn chúng. Chúng ta còn có tiên pháo cơ mà. Nếu chúng ta tấn công, chắc chắn cấp trên sẽ cung cấp tiên pháo cho chúng ta đủ dùng”.
Du Trường Tín nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Anh sẽ đi bẩm báo ngay, cố gắng xin thêm thật nhiều trang bị!”
Sau đó ông ta tự mình chạy về đại doanh một chuyến. Đến khi quay lại, ông ta tươi cười nói: “Cấp trên rất hài lòng với chiến công phá sương của chúng ta, nói có thể cung cấp năm nghìn chiếc tiên pháo, mười nghìn chiến xa và năm trăm xe công thành”.
Ngô Bình hài lòng bảo: “Đủ dùng rồi! Bây giờ chuẩn bị, đợi trời tối sẽ bắt đầu tiến công!”
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Du Trường Tín chọn ra năm mươi nghìn tinh binh trong lộ quân 5 và toàn bộ tiên pháo, chiến xa, xe công thành để Ngô Bình dẫn đầu.
Thành Thủy Tỉnh cách thành Đại Ô hơn hai nghìn mét. Hai phe từng đấu với nhau mấy trận liền, cuối cùng vẫn để quân Thần tộc chiếm giữ. Tiên Giới tổn thất hơn triệu tiên binh tiên tướng tại chiến trường này.
Trong đêm tối, Ngô Bình dùng thủ đoạn di chuyển cả đoàn quân ra ngoài thành, đồng thời dùng trạng thái tàng hình để che mắt đại quân Thần tộc.
Anh nhìn lên bầu trời trên thành Thủy Tỉnh quan sát. Có hai chiếc phi hạm dài mấy chục dặm đang lơ lửng giữa không trung, bên trong mỗi chiếc chứa hơn nghìn thần pháo, xe nỏ hạng nặng và hơn trăm nghìn binh lính Thần tộc.
Anh hỏi Thanh Minh: “Làm hỏng hai chiếc phi hạm này thì tiếc quá, một chiếc hoàn chỉnh hẳn phải rất đắt tiền. Ngươi có thể nuốt trọn nó không? Thần tộc trong đó cho ngươi ăn hết, chỉ cần giữ lại chiến hạm và trang bị cho ta là được”.
Thanh Minh liếc nhìn rồi nói: “Dễ thôi, làm luôn không?”
Ngô Bình đáp: “Làm đi”.
Thanh Minh hóa thành một tia sáng màu tím, sau đó giữa bầu trời hiện ra một con cá khổng lồ từ tia sáng ấy, cái miệng của nó lớn bằng cả một tòa thành trì. Nó há mồm một cái, hai chiếc phi hạm cứ thế bị nó nuốt thẳng bụng.
Tiếp đó tia sáng tím tản đi, hai chiến phi hạm của Thần tộc cũng biến mất dạng