Ngô Bình đi đến không gian bí ẩn ở bầu trời phía trên nước Long, phát hiện có rất nhiều lối đi trong thời không này, cũng không biết thông với những duy độ nào. Lúc này, một toà cung điện sừng sững xuất hiện trong màn sương ánh sáng. Trước điện có hai trăm thị vệ đứng hai bên trái - phải. Những thị viện này đều là Chân Tiên lớn mạnh, có khí tức rất khủng khiếp.
Anh bước thẳng vào đại điện, nhìn thấy một ông lão râu bạc, phong độ nho nhã, mặc áo dài màu xanh nhạt, đang mỉm cười nhìn anh.
Ngô Bình vừa nhìn đã thấy người này có phong độ phi phàm nhất, chắc chắn là Thiên soái. Anh chắp tay chào: “Mạt tướng Ngô Tiểu Bình, kính chào Thiên soái!”
Advertisement
Thiên soái khẽ mỉm cười: “Ngô tướng quân đã giành được thành Đại Dã, lập công lớn. Cậu muốn được thưởng gì?”
Ngô Bình chớp mắt: “Thiên soái, có thể chọn phần thưởng gì cũng được sao?”
Advertisement
Nghe anh hỏi vậy, những người xung quanh đều trưng ra vẻ mặt quái lạ. Thiên soái bật cười ha ha: “Cũng không thể nói là chọn gì cũng được, nhưng chỉ cần yêu cầu hợp lý, bản soái đều có thể hứa với cậu”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Mạt tướng không quan tâm đến phần thưởng này kia, chỉ cần có thể giết nhiều Thần tộc là được”.
Thiên soái cười hỏi: “Ồ, cậu không cần phần thưởng sao?”
Ngô Bình đáp: “Nếu Thiên soái muốn thưởng, mạt tướng cũng sẽ không chối từ”.
Thiên soái cười ha ha: “Tiểu tướng nhà cậu thú vị đấy. Tôi sẽ không thưởng cho cậu bây giờ. Sắp tới chúng tôi sẽ quyết chiến với quân chủ lực của Thần tộc. Cậu có sẵn sàng xuất chinh cùng bản soái không?”
Vẻ mặt Ngô Bình rất nghiêm túc: “Sẽ quyết đấu chủ lực sao? Không biết hai bên có bao nhiêu người nhỉ?”
Thiên soái đáp: “Phía Thần tộc có ít nhất mười lăm triệu tinh binh, Thần Đế trấn thủ, còn có các loại vũ khí mạnh. Trận chiến này liên quan đến sự tồn vong của nước Long, sự sống còn của đại lục Côn Luân, thậm chí là vận khí của Tiên Giới suốt một thời gian dài trong tương lai”.
Ngô Bình nói: “Trận chiến quan trọng như vậy, Tiên Đình chắc chắn sẽ dốc toàn lực. Thiên soái, một tiểu tướng như tôi e rằng không có tư cách tham gia trận đại chiến này”.
Thiên soái lãnh đạm nói: “Thực lực và bản lĩnh của cậu đều xếp hàng đầu. Thành Đại Dã có rất nhiều mãnh tướng đã bại trận, nhưng cậu lại thắng rất dễ dàng, điều này chứng minh cậu rất có năng lực. Ngô tướng quân, bản soái hy vọng cậu tham gia trận chiến chủ lực lần này. Nếu thắng trận, bản soái nhất định sẽ cho cậu phần thưởng khiến cậu hài lòng”.
Ngô Bình mỉm cười: “Cảm ơn Thiên soái đã xem trọng tôi. Mạt tướng chắc chắn sẽ dốc hết sức mình!”
Thiên soái nói: “Tốt. Bản soái lệnh cho cậu nắm quyền tả quân, phụ trách tấn công quân địch từ cánh trái. Có khoảng ba triệu tướng sĩ dưới trướng cậu. Họ đều sẽ phục tùng mệnh lệnh của cậu, dù cậu bảo họ xuống biển lửa lên núi đao, họ cũng không do dự. Vậy nên, tính mạng của ba triệu thanh niên này gắn liền với cậu. Cậu nhất định phải đối xử tử tế với họ!”
Ngô Bình đáp: “Vâng, mạt tướng đã rõ!”
Sau đó Ngô Bình được đưa đến một thời không. Trong thời không này có một đồng cỏ rộng lớn. Lúc này, ba triệu tiên binh tiên tướng đang đóng quân ở đồng cỏ, họ đều là binh lính của Ngô Bình.