Edit + Beta: Vịt
****Tui tháng này tới tháng sau bận nên không có edit được nhiều và không có thời gian beta. Chỗ nào có lỗi gì thì các thím cứ đánh dấu bằng comment ở đoạn đó nhé. Bận xong tui sẽ sửa lại.
Lúc Tống Tân Nghiệp từ bệnh viện đi ra ngoài trước tiên về nhà rửa mặt thay quần áo, sau đó liền tới công ty, hắn phải hỏi rõ ràng, hôm qua Trương Mạo rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Trong nhà Trương Mạo, Thiệu Tử Ninh buổi sáng thức dậy xoay một vòng không nhìn thấy anh em nhà mình, không hiểu chạy tới phòng ngủ của Trương Mạo gõ cửa, kết quả là Tử Anh mở cửa.
Hắn kinh ngạc mở to mắt dáng vẻ không thể tin, "Mày, mày, mày, mày, mày......"
"Có chuyện gì." Thiệu Tử Anh mặt không biểu tình nhìn hắn, nhìn ra được, nó vẫn tức huynh đệ của mình.
Phải dùng lời của Hàn Mạc mà nói, trẻ con muộn tao đều lòng dạ hẹp hòi thích mang thù.
(Muộn tao là kiểu người trong ngoài bất nhất)
"Sao mày ở trong phòng ngủ của anh ta? Mày không phải ngủ phòng khách sao? Mày với anh ta có quan hệ gì? Nói mau mày có phải thông đồng với anh ta mới muốn tới nhà anh ta ở hay không, thả nào anh ta ôn nhu với mày như vậy, hóa ra hai chúng mày là loại quan hệ này, mày......"
Rầm một tiếng, hắn còn chưa nói hết, cửa phòng trước mặt lại đóng lại.
Thiệu Tử An xụ mặt quay đầu nhìn về phía Trương Mạo từ phòng tắm đi ra, hít mũi.
Hai tay Trương Mạo nhanh chóng xoắn lại, không hiểu nhìn nó, "Không phải chưa ngủ đủ sao, sao lại không ngủ nữa?"
Hắn vừa rồi ở phòng tắm tắm, không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thiệu Tử An cọ cọ lỗ mũi, nghiêng nghiêng đầu, lầm bầm một tiếng chào buổi sáng, sau đó leo lên giường ôm Đại Kim Mao tiếp tục ngủ. Hắn mấy ngày không ngủ giấc ngủ an ổn như vậy rồi, lúc ở bên ngoài lêu lổng căn bản không dám ngủ, còn đó bụng.
Trương Mạo bật cười lắc lắc đầu, liếc nhìn Đại Kim Mao thành thật nằm bò trên giường bị Thiệu Tử Anh ôm vào trong ngực thở dài.
Thôi vậy, vỗn còn định dắt chó đi dạo, hiện tại xem ra hẳn là có thể giảm bớt.
Mở cửa đi ra ngoài, liền thấy Thiệu Tử Ninh đang đứng trước cửa ngu ngốc nhìn mình, hắn khó hiểu khơi mi, chào hỏi.
"Chào buổi sáng, muốn ăn điểm tâm không?"
Thiệu Tử Ninh gật gật đầu, há hốc mồm, rồi lại khép lại.
Hắn có chút sợ nam nhân luôn mặt tươi cười thoạt nhìn rất ôn nhu này, cảm thấy người này không dễ ở chung như ngoài mặt thoạt nhìn.
Bánh mì kẹp trứng gà chân giò hun khói, hai chén sữa tươi nóng, Trương Mạo bưng cho Thiệu Tử Ninh một phần, mình giữ lại một phần, suy nghĩ một chút, viết tờ note nói trong tủ lạnh có sữa tươi bánh mì, Thiệu Tử An sau khi dậy có thể ăn, thuận tiện giúp hắn dắt chó.
"Tử Ninh lát nữa muốn ở nhà sao, nếu ở thì tôi không để lại chìa khóa cho các cậu nữa." Hắn nói lời này rất tự nhiên, hoàn toàn không có cảm giác người ngoài vào ở trong nhà.
Hắn cảm giác mình và Thiệu Tử An rất hợp nhau, giống như quan hệ chú cháu vậy.
Mặc dù nói như vậy khả năng có chút khoa trương, nhưng không phủ nhận hắn thích đứa nhỏ trầm mặc ít nói kia, chính là thích mà trưởng bối đối với vãn bối.
Thiệu Tử Ninh uống một hớp sữa tươi, lắc đầu, "Tôi muốn đi tìm anh Văn Phong, anh có thể dẫn tôi đi không?"
Trương Mạo suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, "Anh cậu khả năng không có thời gian chú ý tới cậu, Hàn Mạc hôm qua làm tiểu phẫu, anh ta e răng phải ở bệnh viện chăm sóc."
Động tác Thiệu Tử Ninh gặm bánh bao ngừng lại, cau lông mày ngẩng đầu nhìn Trương Mạo, "Ai là Hàn Mạc? Người đàn ông hôm qua? Anh ta không phải tiểu tình nhân của anh tôi? Sao lại phải chiếu cố anh ta."
Nghe bất mãn trong giọng nói của hắn, Trương Mạo tâm nói vẫn là trẻ con.
"Ha ha, chuyện này vẫn là để cho anh cậu tự nói với các cậu đi, tôi đi làm đây, cậu nếu muốn đi tìm Thiệu Văn Phong thì cùng đi, tôi thuận đường đưa cậu tới công ty anh ta." Giữ lại đứa nhỏ này ở nhà mình cũng sẽ không yên tĩnh, còn không bằng đưa tới chỗ Thiệu Văn Phong.
Thiệu Tử Ninh gật gật đầu, nhìn Trương Mạo tới phòng ngủ xem chừng là để lại chìa khóa cho Tử An, vội vàng ăn hết hai cái bánh mì còn dư lại, lau lau miệng đi thay quần áo.
Trong bệnh viện, Thiệu Văn Phong đang đút cháo cho Hàn Mạc, vừa nãy tè ra sau đó liền bài khí, Hàn Mạc ồn ào đói bụng, bác sĩ tới khám qua cũng nói có thể ăn uống ít, lúc này mới dám cho cậu ăn.
Lúc điện thoại vang lên Thiệu Văn Phong đang cầm bình giữ ấm đi rửa, điện thoại đặt trên tủ nhỏ, Hàn Mạc thuận tay lấy tới nhìn nhìn, phía trên là tên Thiệu Tử An, suy nghĩ một chút vẫn là nhận nghe.
"Anh Văn Phong, em tới công ty anh tìm anh." Còn không đợi Hàn Mạc nói chuyện, thanh âm Thiệu Tử Ninh liền truyền tới.
Hàn Mạc sửng sốt, lắc điện thoại với Thiệu Văn Phong vào cửa, "Em trai anh."
Thiệu Văn Phong khơi mi, khom lưng ghé đầu tới.
Trên tay anh ẩm ướt, để cho Hàn Mạc giơ điện thoại áp vào bên tai anh, "Tử Ninh, chuyện gì."
"Em tới công ty các anh a, Tử An còn đang ngủ, hôm qua bọn em ở chỗ cái người tên là Trương Mạo, nó còn ngủ cùng với Trương Mạo đấy, anh Văn Phong em nói với anh a, hai người bọn họ khẳng định......"
"Biết rồi." Không đợi Thiệu Tử Ninh ồn ào xong, nam nhân nâng người lên ra hiệu Hàn Mạc tắt điện thoại.
Hàn Mạc khơi lông mày chớp chớp mắt, cảm thấy mình vừa nãy nghe được bát quái, tâm tình lập tức tốt không ít.
"Anh tới công ty đi, cũng không thể ném nó một mình ở đấy, nhân sinh chưa quen." Dù sao cậu chỉ là nằm viện mà thôi, hiện tại cũng có thể xuống giường hoạt động, đi vệ sinh gì đó tự mình có thể làm được.
Thiệu Văn Phong nhíu nhíu mày nhìn cậu, không quá yên tâm.
Mỉm cười với nam nhân, Hàn Mạc ngoắc ngoắc tay để cho nam nhân cúi đầu, hai tay câu cổ nam nhân, sáp tới bẹp một ngụm hôn trên đôi môi mỏng mím chặt của nam nhân, "Đây, nụ hôn chào buổi sáng, đi đi đi đi, đi làm đi."
Ngoài ý muốn được nụ hôn chủ động của Hàn Mạc, nam nhân anh tuấn sửng sốt một chút, sau đó trên mặt mang theo cuồng hỉ.
Động tác này, có phải hay không đại biểu...... Mạc Mạc tiếp nhận mình?
Anh liếm môi dưới, từ từ sáp qua, cẩn thận mang theo dò xét, nhẹ nhàng đụng vào đôi môi có chút lạnh lẽo của Hàn Mạc, mắt nhìn chằm chằm Hàn Mạc.
Hàn Mạc chớp mắt, sau đó hé miệng, để cho nam nhân thử hôn sâu hơn một bước.
"Ưm......"
Thiệu Văn Phong giống như điên rồi, công thành đoạt đất cũng không thể hình dung hành động điên cuồng hiện tại của anh, một tay chống thân thể không để cho mình đè vào người Hàn Mạc, một tay nâng sau cổ Hàn Mạc, đưa lưỡi thẳng vào khoang miệng cậu, liếm cắn mút thỏa thích, ngậm môi trên của cậu dùng sức gặm cắn, sau đó mút lấy đầu lưỡi cậu, tới lúc Hàn Mạc chịu không nổi giơ tay lên nện ngực anh mới hơi thối lui chút, chỉ bất quá vẫn mút lấy môi dưới của cậu khẽ cắn.
"Khụ, xin lỗi, quấy rầy các anh thân mật, tôi là tới truyền dịch cho bệnh nhân......" Hộ sĩ nhỏ đỏ bừng mặt đánh tiếng, nếu không phải hai người ngày hôn tới thật sự quá kịch liệt, cô nàng đã sớm muốn lên tiếng quấy rầy.
Hai nam nhân đẹp trai như vậy hôn môi thật sự quá dưỡng mắt, quá đẹp!
Động tác nhanh chóng châm kim cho Hàn Mạc treo chất lỏng, hộ sĩ nhỏ đỏ mặt mỉm cười nhìn hai nam nhân không có biểu tình gì lúng túng, "Các anh có thể tiếp tục, bất quá không được quá kích động, đối với vết thương của bệnh nhân không tốt."
Nói xong, hộ sĩ nhỏ vội vàng chạy ra ngoài.
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong, đúng lúc nam nhân cũng cúi đầu nhìn cậu, hai người đồng thời co rút khóe miệng, nhìn thấy ý cười bất đắc dĩ trong mắt lẫn nhau.
Hộ sĩ này nghĩ thật là lâu dài.
Thiệu Văn Phong nhìn đôi môi sưng đỏ của Hàn Mạc bị mình mút tới sưng đỏ, hơi híp mắt sáp tới lại hôn hôn, mang theo mùi vị quyến luyến.
Hàn Mạc hơi ngửa đầu, giơ tay lên đẩy bả vai nam nhân, khẽ cười một tiếng, "Được rồi được rồi, người bao nhiêu rồi còn làm nũng, nhanh đi làm đi."
Bĩu môi, nam nhân oán thầm, anh già sao? Anh mới 30 tuổi! Cái tuổi một cành hoa nhi như lang như hổ, đang lúc dương cương!
"Buổi trưa muốn ăn cái gì? Anh mua tới cho em." Giúp cậu đắp kín chăn, lại từ trong túi xách bên cạnh cầm ipad ra đưa cho cậu, Thiệu Văn Phong hỏi thăm.
(Kể từ giờ tui bắt đầu đổi xưng hô nhé)
Hàn Mạc lắc lắc đầu, cầm lấy ipad mở ra xem phim, bên trong là phim mới mà Thiệu Văn Phong tối qua thừa dịp tiểu bảo bối ngủ sau đó download, anh cũng chưa xem qua.
Hàn Mạc cho rằng hành hạ là tiểu bảo bối khóc nháo, kỳ thực vừa vặn ngược lại, hai cha con lần đầu tiên một mình ở chung cực kỳ hài hòa, ít nhất đối với tiểu bảo bối mà nói là hài hòa. Ba ba lớn đối với nhóc cầu gì được nấy, nhấc nhấc chân liền bị sờ sờ mông xem có phải tè hay không, lật lật người liền vỗ vỗ sau lưng, tiểu bảo bối thoải mái buổi tối ngủ đều ngáy nhỏ.
Thiệu Văn Phong lắc lắc đầu, sáp tới hôn hôn trán Hàn Mạc, xoa xoa đầu cậu, mặt mang theo cười, "Buổi trưa đưa cơm cho em, không được ăn đồ tùy tiện mua bên ngoài, chờ anh."
"Được." Ánh mắt và thanh âm nam nhân đều quá mức ôn nhu, không tự chủ bị anh hấp dẫn, Hàn Mạc ngây ngốc nhìn nụ cười của Thiệu Văn Phong gật đầu một cái, tiếng đáp ứng không tử chủ liền ra khỏi miệng.
Nhận được câu trả lời vừa lòng, khóe miệng Thiệu Văn Phong khơi lên, lại hôn mắt cậu một cái, lúc này mới đứng dậy cầm điện thoại rời khỏi phòng bệnh.
Hàn Mạc chớp chớp mắt nhìn theo nam nhân ra cửa, sau đó ảo não túm tóc.
Cậu vừa nãy là thế nào chứ, cư nhìn nhìn mặt Thiệu Văn Phong hoa si! Đây cũng quá không phù hợp tính cách của cậu, hoa si cái gì!
Cậu bên này xoắn xuýt, bên kia Tống Tân Nghiệp cũng xoắn xuýt.
Buổi sáng tới công ty, Trương Mạo cư nhiên chưa tới, lúc đang định gọi điện thoại qua hỏi thăm thì người kia lững thững chậm chạp xuất hiện ở trong tầm mắt cậu.
Còn giống như cái gì cũng chưa phát sinh mỉm cười bắt chuyện với mình.
"Tân Nghiệp, chào buổi sáng."
Tống Tân Nghiệp nghiến răng nghiến lợi, răng hàm sau cắn vang kẽo kẹt, liếc khuôn mặt tươi cười của Trương Mạo thật sự muốn nhào tới xé tung, đem thong dong bình tĩnh của hắn tất cả đều xé rách mới hả giận.
Hít sâu một cái nói chính mình bình tĩnh, nếu hắn lại táo bạo e rằng Trương Mạo càng sẽ cảm thấy mình là tính tình trẻ con.
"Chào buổi sáng, Trương tổng, tôi có chuyện muốn tán gẫu với anh chút."
Đôi mắt bốc lửa kia rõ rõ ràng ràng nhìn thẳng Trương Mạo, ý tứ chính là nói, ông đây muốn tìm anh nói chuyện chút, đừng để tìm bất cứ cớ gì chạy trốn với ông đây.
Trương Mạo gật gật đầu, kỹ văn kiện thư ký đưa tới, xoay người mang theo Tống Tân Nghiệp về phòng làm việc.
Hiện tại hắn nhất thời cũng không về quê được, vậy thì giải quyết chuyện Tống Tân Nghiệp đi.
Hắn còn chưa có ý định tìm nam nhân trải qua cuộc sống, ít nhất hiện tại không có, sau này có thể hay không thì không biết.
Vào phòng làm việc còn chưa nói chuyện, đã bị Tống Tân Nghiệp kéo cánh tay lại quẳng về phía sau, sống lưng rầm một cái đụng phải cửa gỗ, sau đó thân thể liền bị chế trụ.
Tiếng kêu đau bị đôi môi Tống Tân Nghiệp chặn ở cổ họng, Trương Mạo há hốc mồm.
Lại con mẹ nó chơi cường hôn? Cậu rốt cục là thích tiết mục cưỡng hôn cỡ nào hả!!!