THẲNG NAM BIẾN DỰNG PHU (HI! ĐỪNG CHẠY)

Edit + Beta: Vịt

Hàn Mạc cúp điện thoại chu mặt dẩu mồm sinh hờn dỗi, Tần Thụy chết tiệt, tao chờ xem một ngày kia mày bị Tống Tân Kế hung hăng ngược, cho mày nói tao là tính tình trẻ con, cho mày nói tao từ bỏ trị liệu, mày chờ đó cho tao, không chơi chết mày tao liền không tên là Hàn Mạc!

Đi vệ sinh, trở lại trên giường bệnh vừa nằm, nhìn trần nhà càng nhìn càng nhàm chán, xoay xoay con ngươi ý nghĩ xấu sinh ra.

Cười gian he he hai tiếng, kéo khóe miệng lấy điện thoại ra lại gọi điện thoại cho Tống Tân Kế, không ngoài ý muốn, là Tần Thụy nhận.

"Yêu Quái, mày có rắm mau thả, đừng gây chuyện." Tần Thụy liếc nhìn cửa phòng tắm đang đóng, cầm điện thoại của Tống Tân Kế nhe răng nhếch miệng.

((*) Yêu Quái là biệt danh mà bạn Thụy đặt cho Mạc Mạc, thực ra nó là yêu nhi nhưng nghe yêu quái thì hợp với bạn Mạc hơn =)))))

Khóe miệng khơi lên, mắt híp lại, chẹp chẹp miệng, thần thần bí bí nhỏ giọng nói: "Tần Thụy, tao nói với mày một bí mật, muốn nghe không?" Sợ hắn nói không hứng thú, vội vàng lại thêm một câu: "Là về Tống Tân Kế đấy nhe!"

Âm cuối cùng của cậu nhấn quá tiêu hồn, cho dù Tần Thụy có chút hiểu rõ tính tình Hàn Mạc biết rõ cậu giở ý xấu nhưng dưới tình huống này vẫn là không tự chủ được bị cậu đầu độc.

"Nghe, mày nói." Hắn ngược lại muốn nghe xem, là bí mật kiểu gì.

Hàn Mạc lắc đầu một cái, hơi nghiêng người lấy chén nước trên tủ nhỏ, hơi vểnh mông không để cho vị trí vết thương bụng mình bị đè, gằn từng chữ, âm vang hữu lực, mỉm cười với điện thoại: "TỐNG TÂN KẾ, TỪNG, NGỦ, CÙNG, TAO, MỘT, NĂM! CẢ, MỘT, NĂM! Nếu không phải anh ấy nói ra nước ngoài chuyên sâu, hai bọn tao khẳng định vẫn đang ở với nhau đấy! Đâu thể nào sẽ để cho mày từ giữa chặn ngang một bước, nói cho mày biết, Tống Tân Kế sớm muộn gì cũng sẽ trở lại bên tao, hai bọn tao sẽ a a a a???!!!"

Nói còn chưa hết, Hàn Mạc đột nhiên thét chói tai, thân thể không tự chủ được khom về phía trước, sau đó bị người từ phía sau một cái kéo vào lồng ngực đè lại, không để cho cậu lộn xộn, chỉ là hai chân không tự chủ được kẹp chặt, hoa cúc bị xâm chiếm càng liên tiếp co rút nhanh.

"Đệt, Yêu Quái mày con mẹ nó kêu cái gì, ông đây tưởng giết heo!" Tần Thụy vốn là bị lời cậu nói tức bốc hỏa, nhưng trong nháy mắt bị tiếng thét chói tai thê thảm kia dọa tới da đầu đều tê rần.

Hàn Mạc bán xoay đầu khóe mắt ửng đỏ, dẩu miệng nhìn nam nhân mặt âm trầm phía sau, sau đó ờ xoay mặt nhanh chóng nói câu tao có việc sau đó cúp điện thoại.

Vặn eo, cũng không dám động tác quá lớn, chỉ có thể hu hu hai tiếng bất mãn há mồm nhe răng, "Lấy đầu ngón tay anh ra, không thoải mái, vết mổ đau!"

Kỳ thực...... Rất thoải mái......

Ngón tay nam nhân ở trong hoa cúc mềm mại của cậu từ từ hoạt động, từng chút từng chút ấn vách thịt của cậu, sau khi tìm tới điểm nhô ra tuyến tiền liệt nhẹ nhàng ở phía trên vuốt ve vê động, dẫn tới thắt lưng cậu đều mềm nhũn.

Thiệu Văn Phong khom người, một tay ôm trước ngực cậu, một tay ở trong quần cậu dùng ngón tay ấn vách thịt của cậu, hừ lạnh một tiếng, "Ở cùng Tống Tân Kế một năm? Anh ta sớm muộn gì cũng trở lại bên cạnh em? Mạc Mạc, anh thấy em chính là thiếu thu thập."

"...... Ưm......" Hàn Mạc cắn môi, vểnh vểnh miệng nhìn Thiệu Văn Phong, khẽ động eo một cái, "Em chính là nói ra chọc tức Tần Thụy, nó nói em có bệnh! Hu hu, đừng lộng, bụng thật sự đau."

Thấy dáng vẻ đáng thương của cậu, Thiệu Văn Phong cũng không cam lòng dằn vặt cậu, đem ngón tay từ từ từ trong thân thể cậu lấy ra, còn sắc tình dùng bàn tay to túm mông cậu bấm bấm.

Cái mông thịt mềm nhũn từ giữa năm ngón tay mở ra của anh bị đè ép, thắt lưng Hàn Mạc run lên, cư nhiên bắn......

Sắc mặt trong nháy mắt đỏ rồi trắng trắng rồi đỏ rất đẹp mắt, Thiệu Văn Phong khẽ cười một tiếng sáp tới hôn hôn trán cậu, bàn tay to ở phía trước sờ sờ cái bụng trơn tuột không có lông, lại sờ sợ tiểu tiểu Mạc của cậu, "Cục Cưng, nín?"

Hít sâu qua lại hai lần, Hàn Mạc hừ hừ hai tiếng, không cam lòng cãi lại, "Hai bọn mình rốt cuộc ai nín ai, anh nếu có thể nín thì đừng cầm thứ đồ chơi kia đỉnh eo em a!"

Mẹ kiếp! Cậu cư nhiên chỉ là bị đàn ông sờ sờ niết niết đã bắt, cậu là có bao nhiêu đói khát a!!!

Thiệu Văn Phong cũng không nhiều lời với cậu, biết cậu lúc này đang xấu hổ, thu tay lại cầm khăn giấy bên cạnh lau lau tay, lại đi lấy chậu nước nóng để ở trên tủ bên cạnh, xoay người đặt cái khăn lông mình mới mua ở trong chậu ngâm, sau đó nhìn về phía Hàn Mạc đang không hiểu, "Lau người cho em, cần không?"

Hàn Mạc chớp mắt, sau đó nhanh chóng gật đầu.

"Cần, đã sớm không thoải mái."

"Anh sao tới sớm thế?" Một bên nhấc chân giơ tay lên để cho nam nhân lau người cho mình, một bên vui vẻ cười híp mắt. Hóa ra Thiệu Văn Phong cũng có thể có một mặt ôn nhu như vậy a, cậu đột nhiên còn có chút vinh hạnh nhỏ, dáng vẻ nam nhân này cúi đầu cũng rất đẹp trai.

Thiệu Văn Phong đi đổi một chậu nước sạch, lại lau cho cậu một lần nữa, lúc này mới rửa tay cầm cơm trưa đặt ở một bên ra, đã để ấm vừa vặn thích hợp Hàn Mạc ăn.

"Em nháo muốn ra viện, anh không được tới đây thăm? Hảo ý tới đây thăm em, chưa vào cửa đã nghe thấy em nói cùng người đàn ông khác ở một năm, Mạc Mạc, em có phải cảm thấy tính tình anh quá tốt?" Cầm canh chim bồ câu đưa cho cậu, mí mắt Thiệu Văn Phong cũng không ngẩng lên một cái, ngữ khí mềm nhẹ hỏi một câu.

Hàn Mạc trong nháy mắt run lên, dùng sức lắc đầu.

"Không có! Em nói đó là vì tức Tần Thụy! Hơn nữa, chuyện em ở cùng Tống Tân Kế anh biết, anh không thể bởi vì chuyện này mà nói em!"

Hu hu, không phải cậu không cốt khí, thật sự người đàn ông này nếu hung dữ với mình cậu cũng không sợ, cậu chỉ sợ loại dáng vẻ ôn nhu không lạnh không nhạt này, giống như cảm giác mèo vờn chuột...... Cậu là con chuột bị vờn!

Thiệu Văn Phong hất hất cằm ra hiệu cậu ăn canh, ừ một tiếng không nói cái khác. Chỉ là cầm điện thoại ở bên cạnh lật thị trường chứng khoán, khẽ cau mày sau đó rất nhanh buông ra.

Hàn Mạc một mực nhìn trộm nam nhân, luôn cảm thấy mình lần này nằm viện thay đổi dáng vẻ. Cậu thích thân cận Thiệu Văn Phong, hơn nữa còn không tự chủ làm nũng với nam nhân......

Này không được!

Cậu không phải biến thành để cho nam nhân nắt mũi dắt đi?

Xoay xoay mắt, cậu cúi đầu ăn canh, lại cầm cháo rau nam nhân mua uống, ăn no cơm trưa lau lau miệng, nhìn nam nhân một miếng cũng không ăn một mực ở chỗ đó cầm điện thoại có chút không hiểu, "Anh không ăn cơm?"

"Ừ, lát nữa về ăn, buổi tối lại mang cho em." Thiệu Văn Phong gật đầu một cái, ngón tay ở trên màn hình nhanh chóng thao tác hai cái sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, nhìn dáng vẻ cậu ăn chóp mũi đều mang theo mồ hôi khẽ cười một tiếng, "Ăn no rồi?"

"No rồi, anh có phải rất buồn ngủ không, Thiệu Văn Phong anh đều có quầng thâm mắt rồi." Hàn Mạc nghiêng nghiêng đầu nhìn nam nhân, mặc dù thằng cha này không có vẻ mặt mệt mỏi gì, nhưng màu xanh nhàn nhạt hai đáy mắt vẫn có thể nhìn ra.

Thiệu Văn Phong bất đắc dĩ cười nhìn cậu, sáp tới hôn hôn trán cậu lại hôn hôn môi, ngồi ở trên ghế bên cạnh nửa người nằm bò trên giường, cằm gối lên một cánh tay, một cái khác nâng lên vòng ở trước ngực cậu.

"Ừ, anh nghỉ một lát."

Anh không phải người máy, một ngày trước còn ở công ty bận rộn, sau đó liền nhận được điện thoại của Thiệu Tử Ninh, hốt hoảng tìm Tử An, Tử An tìm được Hàn Mạc lại nằm viện, về nhà còn chăm sóc con trai bảo bối, một đêm không ngủ lại thức dậy đi làm, buổi trưa chạy tới bệnh viện.

Cho dù là tinh lực tốt hơn nữa, nam nhân cũng cảm thấy mệt mỏi tinh thần có chút tiêu hao.

Hàn Mạc liếc nhìn giường bệnh trống không đối diện, lại liếc nhìn nam nhân đã nhắm mắt lại đối mặt với mình, mím miệng không nói chuyện.

Được rồi, để cho anh ta nghỉ ngơi một lát, chiếm chút tiện nghi thì chiếm chút đi, cậu cũng ngủ một lát.

Hộ sĩ nhỏ kiểm tra phòng đẩy cửa ra nhìn thấy hai người đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, quan tâm đi vào nhìn thoáng qua sau đó liền rời đi, bởi vì Hàn Mạc không có truyền nước chỉ là nằm viện quan sát, cho nên cũng không tồn tại chuyện hỏi thăm.

Hộ sĩ nhỏ đóng cửa lại, Thiệu Văn Phong vốn nằm nhoài ở đó mở mắt ra, nhìn nhìn Hàn Mạc đã ngủ, lại nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, quyết đoán nằm xuống tiếp tục ngủ. Anh là ông chủ, cho dù tới muộn cũng không ai giảm tiền lương của anh, hơi muộn tí cũng không sao.

Bên này Tống Tân Kế vừa tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra ngoài, vừa đi vừa lau tóc còn ngáp. Y thật sự mệt mỏi, mấy hôm nay Tần Thụy giống như bị bệnh động dục, ngày nào cũng chạy tới hành hạ mình một lần hai lần, thân thể y có chút chịu không nổi.

Nhìn thấy Tần Thụy cầm lấy điện thoại của mình đứng đó, mặt Tống Tân Kế biến sắc, đi tới cầm điện thoại về trợn mắt nhìn hắn, "Cậu cầm điện thoại của tôi làm gì." Lần ghi chép trò chuyện ra, phát hiện là vừa nãy Hàn Mạc gọi tới, y cau mày.

"Tiểu Hàn nói gì? Thân thể cậu ấy sao rồi?"

Tần Thụy vừa nghe thấy y quan tâm Hàn Mạc, hỏa khí vùn vụt vọt lên.

"Tiểu Hàn? Anh gọi còn thật thân mật, nói cho anh biết Tống Tân Kế, cho dù anh ngủ với Yêu Quái, tôi cũng sẽ không buông tay!" Kéo vạt áo nam nhân lại, lực mạnh kéo y tới đây, hắn mặt âm trầm sáp tới gần, tầm mắt băng lãnh giống như rắn độc nhìn thấy chuột đồng thằng tưng nhìn chằm chằm Tống Tân Kế, "Anh là của tôi, cho dù anh bị người khác ngủ, cũng không sao cả."

Tống Tân Kế sửng sốt, giơ tay lên một nắm đấm phải liền đánh trên khuôn mặt nam nhân, sau đó một cước trực tiếp đạp về phía đầu gối Tần Thụy, bất quá bị nam nhân lùi một bước né tránh.

Tần Thụy giơ tay lên sờ sờ mặt bị đánh, quay đầu hừ một tiếng, "Làm sao? Thẹn quá hóa giận? Lúc anh cùng tôi ở chung một chỗ đã không phải chim non, anh đừng cho rằng tôi không biết."

Tống Tân Kế bị lời này của hắn tức run mãi, sắc mặt trắng bệch nhìn Tần Thụy, sau đó hít sâu một cái, chỉ là trong nháy mắt, y đột nhiên gật đầu một cái, nhún nhún vai buông tay, "Đúng a, hai chúng ta không phải pháo hữu sao, anh tình tôi nguyện, còn phải cái gì mà non với không non? Hợp nhau thì cùng nhau lăn giường, không hợp thì nhanh đi, đừng như cậu vừa ý tôi muốn cùng tôi buộc chung một chỗ, Tần Thụy cậu không phải người không biêt chơi như vậy chứ? Mọi người đều là người trưởng thành, đừng ấu trĩ như vậy."

Cười nhạo một tiếng, Tống Tân Kế xoay người lại đi về phía phòng tắm, "Lát nữa lúc đi đừng quên đóng cửa, không tiễn."

Tần Thụy bị y tức cắn răng mãi, nắm đấm đặt bên người buông ra rất nhanh, vừa nãy hắn thiếu chút nữa không áp được tính khí đi tới đánh Tống Tân Kế, nhưng hắn biết rõ ràng, người đàn ông này đánh mình có thể, nếu hắn dám đánh người đàn ông này, vậy hắn nhất định sẽ hối hận một đoạn thời gian dài, ít nhất hiện tại, hắn không muốn mạo hiểm như vậy.

Tống Tân Kế mở vòi nước lạnh ra, tiếng nước chảy rào rào rào che giấu nghẹn ngào của y.

Đây rốt cuộc là cái gì a?! Y rốt cuộc là thế nào?

Loại cảm giác khổ sở khó chịu này là xảy ra chuyện gì? Y có phải tiện hay không a!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi