THÁNG NGÀY LÀM NGUYỆT LÃO CHO YÊU QUÁI

23. Cao lĩnh chi hoa và hồ 23

23.

Lý Canh Dần thổ nạp hàng ngày xong, toàn thân ra một tầng mồ hôi mỏng, ngoại trừ còn máu tuh, thân thể của y rốt cục khôi phục lại trạng thái bình thường, nghỉ ngơi một đêm thật tốt, ngày mai là có thể về liên minh trả nhiệm vụ rồi.

Y cúi đầu nhìn tơ hồng trên ngón tay mình, đắn đo xem khi trở về làm cách nào giới thiệu Hồ Nhất Loát Nhi với sư môn. Bây giờ đạo sĩ cưới xin là chuyện bình thường, nhưng trước đó y ăn nói ngông cuồng rằng nguyện cả đời độc thân, bây giờ hiện thực tàn khốc lại vả cho y một bạt tai kêu rất vang.

Đặc biệt, Hồ Nhất Loát Nhi còn không phải con người, hắn là hồ yêu.

Tiền lệ đạo sĩ và yêu quái kết hôn không phải không có, nhưng cũng không nhiều, vẫn còn gây ra tranh cãi.

Thôi thôi, việc đã đến nước này, ngoài việc kể lại rõ ràng cho họ biết, thì làm gì còn cách nào khác.

Lý Canh Dần hạ quyết tâm, dự định đi tắm, sau đó nói cho Hồ Nhất Loát Nhi quy củ sư môn để hắn tránh gây ra sự cố gì.

Hồ Nhất Loát Nhi lại không nằm ở giường, cũng không biết đang chơi bời chỗ nào. Lý Canh Dần âm thầm ghi nhớ, chờ hồ ly trở về phải nói cho hắn biết, khi ra ngoài nhất định phải báo một tiếng.

Y mở cửa phòng tắm, hình ảnh đột nhiên thoắt chuyển. Vách tường biến thành màu hồng nhạt, trên đất, trong bồn tắm, tất cả đều bày đầy cánh hoa. Mà Hồ Nhất Loát Nhi mặc áo ngủ nửa trong suốt, mềm mại không xương nằm nhoài trên bồn tắm, thấy y mở cửa đi vào, liền lập tức  đứng lên, cố ý bày dáng vẻ quyến rũ.

Lý Canh Dần: “…”

“Khách quan đến đây, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chớ để phí hoài thời gian.”

Áo ngủ ẩm ướt dính sát trên người hắn, làm cho vòng eo thon của hắn, điểm đỏ trên ngực, còn cái mông vểnh lên đều đặc biệt dễ thấy, giống như miếng nam châm hút lấy tất cả tầm mắt.

Lý Canh Dần: “…”

Y đột nhiên nghiêng đầu đi, đóng cửa lại.

Bên trong liền vang lên tiếng nước ào ào, là Hồ Nhất Loát Nhi từ trong bồn tắm chạy ra, sau đó là tiếng đập cửa mạnh mẽ: “Đạo sĩ thúi! Lý Canh Dần! Ngươi có ý gì!”

Lý Canh Dần trầm mặc không nói, như đã chết rồi, khiến Hồ Nhất Loát Nhi càng tức giận hơn, xuyên qua cửa ra ngoài túm lấy cổ áo Lý Canh Dần: “Ngươi thấy ta không đẹp? Nếu là Uông Dịch có phải ngươi sẽ mắc câu không!”

Lý Canh Dần đỏ bừng mặt, y như vừa dùng bàn là là qua, trên người Hồ Nhất Loát Nhi rất thơm, áo ngủ khoét cổ chữ V lớn thẳng đến xương sườn, ẩm ướt dụ hoặc, Lý Canh Dần không dám nhìn không dám nghe, thầm đọc thanh tâm chú, nhưng một chút tác dụng cũng không có.

“Tại sao lại lôi tên Uông Dịch đó vào rồi?” Y bất đắc dĩ than thở.

“Không phải tại ngươi thấy ta khó coi sao.” Hồ Nhất Loát Nhi bẹp miệng, vừa oan ức vừa giận dỗi. Lý Canh Dần không chống cự được dáng vẻ này của hắn, tâm mềm nhũn, đang muốn an ủi hai câu, lại nghe hắn bất chấp nói, “Hừ, dù ngươi muốn chia tay cũng phải ngủ với ta trước! Đêm nay ngươi đừng hòng trốn!”

Nói xong hắn liền ôm lấy cổ Lý Canh Dần, tỏ vẻ muốn hôn, Lý Canh Dần không cách nào chống đỡ được, tay run rẩy đặt trên eo hắn, âm thanh khàn khàn: “Ta vốn muốn theo từng bước một.”

Hồ Nhất Loát Nhi: “A?”

“Đừng! Đau… Ta không, không luyện mị thuật! Không bao giờ luyện! A hu hu, nương, nương!” Trong phòng tắm truyền đến trận gào khóc thảm thiết, đến thần tiên nghe cũng phải nhăn nhó. Âm thanh của một nam nhân khác bị đè nén, thấp giọng dụ dỗ: “Ngươi thả lỏng trước, sẽ tốt hơn.”

“Ta không, đừng mà!”

Tiếng kêu dần dần nhỏ xuống, chỉ có thể nghe một số tiếng vang lung tung, còn có âm thanh thân thể chìm vào trong nước, nước bắn tung toé trên vách bồn tắm, trên tường, rơi lộp bộp xuống nền nhà.

Tóm lại, tối nay Hồ Nhất Loát Nhi tâm nguyện thoả mãn, có hay đạt đến giá trị hắn mong muốn hay không thì không biết được.

Nhan Trăn lúc đứng dậy liền cảm thấy xương cốt mình sắp nát rồi, cậu gắng hết sức lực mới đỡ mép giường ngồi xuống, nghi ngờ có khi tối qua mình gan to mật lớn chạy đi hẹn pháo (419).

Hôn nay lớp đông người học, cậu bèn muốn trốn một tiết, ngã xuống giường muốn ngủ.

Sống mà không ngủ nướng thì sống không hoàn chỉnh, cậu không muốn làm kẻ không có cuộc sống trọn vẹn.

Hoa Minh Vũ lại kéo cậu dậy, thúc giục cậu rời giường: “Nguyên Hoa bảo tôi chuyển lời, cậu ta gọi điện không thấy cậu không nhận nên đã tới dưới lầu đợi cậu rồi.”

Nhan Trăn: “… Nguyên Hoa nào? Không quen biết, tôi chỉ muốn ngủ.”

Vì vậy bạn học Hoa Minh Vũ truyền đạt y xì, bạn học Nguyên Hoa lập tức tự mình tới, gõ cửa túc xá của họ.

Hai người khác bị tiếng gõ này doạ sợ, hoảng hốt nói: “Thầy kiểm tra kí túc xá tới?!”

Hoa Minh Vũ y như chó săn, mở cửa cho người vào, Nhan Trăn lập tức bọc chăn quanh người, nghiêm chỉnh làm một con sâu lông, dán chặt vào vách tường.

Nhưng lại không phòng ngự được Nguyên Hoa vậy mà cởi giày leo lên giường cậu, nằm xuống bên cạnh hỏi: “Anh không sợ nóng sao?”

“Không sợ.” Nhan Trăn rầu rĩ, “Tôi sẽ không rời giường.”

“Không dậy thì không dậy.” Nguyên Hoa cười nói, “Ít nhất cũng nên ăn sáng chứ? Chốc nữa là nguội rồi.”

Nhan Trăn vừa nghe tới bữa sáng, bụng cũng thấy đói, nhưng mệt mỏi vẫn chiếm thượng phong, cậu kiên trì nói: “Tôi muốn ngủ.”

“Được rồi, vậy thì ngủ.” Nguyên Hoa mò tay qua tìm mép chăn, “Tôi ngủ với anh?”

Nhan Trăn chỉ coi Nguyên Hoa là đang đùa thôi, nhưng khi cậu ngủ bù xong tỉnh dậy, thật sự nhìn thấy Nguyên Hoa nằm ở bên cạnh, cùng cậu mặt đối mặt. Giường đơn trong trường rất nhỏ, hai người bọn họ cơ hồ dán sát nhau, hơi nhích lên một chút là có thể hôn lên.

Người bạn tốt này quá xứng chức, còn bao gồm cả □□ nghiệp vụ à!

Mà mỹ nhan thịnh thế ở trước mặt mình, cậu không nỡ đạp hắn xuống giường.

Nhan Trăn bắt đầu cảm thấy nóng, muốn nhẹ nhàng tự mình xuống giường, lại bị Nguyên Hoa ôm lại, còn cọ cọ.

Thật quá đáng, Nhan Trăn lệ rơi đầy mặt, đây là đang khảo nghiệm ý chí của tên xử nam như cậu.

Lần này cậu triệt để tỉnh táo, đẩy Nguyên Hoa một cái: “Cậu tỉnh đi?”

Nguyên Hoa nhả hai tiếng bằng giọng mũi: “Không tỉnh.”

Lừa gạt kẻ ngu à!

Nhan Trăn nói: “Nên rời giường rồi.”

“Xuân tiêu khổ đoản, nhật cao khởi (trích ‘Trường hận ca’ – Bạch Cư Dị – dịch: “Đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy”).” Nguyên Hoa còn có tâm tình ngâm thơ, “Không dậy nổi.”

Mặt trời đúng là đang lên cao, Nhan Trăn rốt cuộc được tự do, vừa đặt được món cơm gà kho, Hoa Minh Vũ gửi về một tin nhắn ngắn ngủi: Hôm nay điểm danh.

Nhan Trăn hờ hững tiếp nhận hiện thực: Tôi biết, hôm đi học thì không thấy gì, trốn được một hôm thì hôm đó nhất định sẽ điểm danh.

Cậu nhìn về phía Nguyên Hoa, nói: “Cậu không đi học có sao không? “

Nguyên Hoa còn bình tĩnh hơn cả cậu: “Không phải môn của ba tôi thì không sao.”

Bên kia, hai người bạn cùng phòng bị chó săn Hoa Minh Vũ bắt phải đến lớp hỏi cậu ta: “Chuyện trong kí túc xá là thế nào thế?”

“Còn thế nào nữa.” Hoa Minh Vũ vui mừng nói, “Rốt cuộc cũng có người quản được cậu ta rồi.”

Vào bữa trưa, diễn đàn của trường học đột nhiên xuất hiện một bài đăng, ID người mở topic cũng quen mắt, vì gã là người đã đăng một bài post rất nổi trước kia, chính là vụ anh em họ tố cáo nhau rất hot một thời.

Lúc đó người bị hại là Nhan Cường, hiện tại Nhan Cường lại lên tiếng, dẫn đến không ít chú ý.

Nhan Cường bây giờ là Phó hội trưởng hội sinh viên, có độ nhận diện nhất định, cho nên nhiệt độ của đề tài này đặc biệt cao.

Tuy rằng mọi người đều biết lần lên tiếng này sẽ là một quả dưa mới (drama) to bự, nhưng không nghĩ tới quả dưa mới này lại xoay chuyển tình thế ngoạn mục như vậy.

Nhan Cường nói, lúc trước gã đăng topic kia, thực chất là để trả thù vì bị từ chối tình cảm, sau đó mới biết khiến sinh hoạt của Nhan Trăn gặp rất nhiều phiền phức, cảm thấy rất có lỗi, hiện tại muốn làm sáng tỏ.

Lời vừa đưa ra, quần chúng ăn dưa liền thi nhau lên tiếng. Có người nói ra là vậy, trước tôi cũng biết sẽ có màn lật ngược, có người nói màn lật xe này rất đáng nghi, có người nói lẽ nào lúc anh đăng lên mấy lời bịa đặt không nghĩ tới sẽ quấy rầy đến cuộc sống của em họ sao, có người nói hiện tại mới làm sáng tỏ, lẽ nào Phó hội trưởng bị Nhan Trăn uy hiếp mới nói vậy… Mỗi người nói một kiểu, mà Nhan Cường lại không xuất hiện trong bài topic lần nào nữa.

Diều duy nhất đáng mừng là hầu hết mọi người đều đang mắng Nhan Cường.

Hướng đi topic cuối cùng bị hủ nữ dẫn dắt, diễn ra một vở kịch khổ tình đầy máu chó.

Nhan Trăn càng xem phía sau, cảm thấy cho bọn họ bổ não quá nhiều, xây dựng tính cách thiết lập cho cậu cũng nhiều lắm.

Nguyên Hoa cũng xem bài đăng này, hơn nữa còn nhìn rất lâu, Nhan Trăn không khỏi len lén chú ý vẻ mặt của hắn, muốn nhìn xem hắn có tin không. Nguyên Hoa cuối cùng thở dài, nói: “Tôi tin tưởng anh, hoá ra anh bị gã tổn thương sâu sắc như vậy.”

Nhan Trăn: “…” Tựa hồ có chỗ nào không đúng?

“Không sao, đều là chuyện đã qua, tôi không để ý đâu.”

Đại khái là muốn nói giữa bạn bè với nhau không nên có khúc mắc nhỉ, Nhan Trăn tâm tình phức tạp nói: “Cảm ơn.”

Nguyên Hoa chân thành mà kéo tay cậu, nhìn vào mắt cậu nói: “Trước kia là tôi không đúng.”

Nhan Trăn: “… nào có nào có.”

“Buổi tối hôm ấy, khi anh tới tìm tôi, tôi mới phát hiện được ý nghĩ chân chính trong lòng.” Nguyên Hoa cúi đầu, vô cùng cảm khái, “Hiện tại mới biết trước đó tôi đã hiểu lầm anh nhiều chuyện như vậy, có rất nhiều hành vi có lỗi với anh.”

Nhan Trăn vừa nói không có gì, vừa muốn nói cậu bây giờ hình như cũng có chút hiểu lầm với tôi đó?

Vì duy trì tình bạn bè thủy tinh dễ vỡ, trên mặt cậu dù lúng túng cũng không mất đi lễ phép, mỉm cười, nắm ngược lại tay Nguyên Hoa: “Về sau nhờ cậu che chở.”

Nguyên Hoa cười đến gió xuân ngập tràn, dùng ngón tay ma sát mu bàn tay Nhan Trăn, đôi mắt đào hoa chớp chớp, sau đó mềm nheh cưng chiều nói: “Được, đây là điều đương nhiên.”

Nhan Trăn bị giọng nói và hành vi của hắn làm cả người đều nổi da gà.

Quả nhiên muốn làm bạn tốt với hình mẫu bạn trai lý tưởng vẫn rất cần có tố chất tâm lý vững vàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi