THÁNG NGÀY LÀM NGUYỆT LÃO CHO YÊU QUÁI

34. Loạn yêu trên sông và giao 10

34

Hỏi xong chuyện Nguyên Hoa, Nhan Trăn liền trôi chảy hỏi: “Vậy còn Hứa đội thì sao? Bát quái về Hứa đội có nhiều vậy không?”

Ồ, đây là giống như bạn gái tới tra hỏi: ‘Sao ngày nào cũng thấy anh bận rộn, bạn bè anh có thấy trêu hoa ghẹo nguyệt như anh đâu?’ đó hả?

Hoa Minh Vũ nói: “Đội trưởng không giống, đội trưởng chưa từng có bạn gái, các cô gái thấy y còn hận không thể nâng y lên, nói gì đến nhúng chàm y chứ.”

Chưa từng có bạn gái! Nhan Trăn cấp tốc tìm trọng điểm, đồng thời giả bộ tiếp tục tám chuyện: “Không thể nào, người như y mà không có bạn gái sao?”

“Không rõ nữa, nhưng nghe đàn anh trong đội nói, chưa thấy đội trưởng tiếp xúc thân mật với nữ sinh bao giờ, cũng không thích gần gũi người khác, tình huống cụ thể thì cứ hỏi Nguyên Hoa, cậu ấy với đội trưởng là trúc mã lớn lên cùng nhau đấy.”

Lần này trái lại không dễ phán đoán.

Nhan Trăn là gay, kỳ thực lúc thường khá chung đụng với nữ sinh, bởi vì hầu như các bạn nữ không phải ngoại hình đáng yêu thì chính là tính cách đáng yêu, hơn nữa tương đối săn sóc, thời điểm tám chuyện sẽ luôn chiếu cố tới cảm xúc của mình.

Chỉ là khi lên đại học, xung quanh cậu toàn là nam sinh, hầu hết đều không phải gu của cậu, nhưng tại cái nơi tỉ lệ nam nữ 9:1 như khoa kỹ thuật, cậu cũng không bắt bẻ được gì.

Không hỏi được nhiều việc lắm từ Hoa Minh Vũ, Nhan Trăn lại không tiện đi hỏi Nguyên Hoa, thu thập thông tin chấm dứt ở đây, vận mệnh ra sao, chỉ có thể xem Tiêu Đại Hải làm thế nào.

Nhan Trăn không tiện tìm Nguyên Hoa, Nguyên Hoa tìm cậu lại rất chịu khó.

Thời điểm nam sinh theo đuổi người mình thích, đều đặc biệt thể hiện bản thân, phô trương mọi lợi thế của mình. Vì thế hắn hỏi Nhan Trăn có đánh bi-a không, có muốn đi cùng hắn.

Nhan Trăn thầm lặng hỏi: Sắp thi cuối kỳ rồi, cậu không cần ôn tập sao?

Nguyên Hoa biết nghe lời phải thay đổi kế hoạch: Vậy chúng ta cùng nhau ôn tập đi.

Vì vậy liền biến thành tình huống hiện giờ, Nguyên Hoa ngồi bên cạnh cậu. Nguyên Hoa nói ôn tập, là thực sự ôn tập, tập trung làm bài, không làm gì khác cả. Trái lại Nhan Trăn không bình tĩnh được, tâm tư cậu có chút bồn chồn không yên, thỉnh thoảng lại lia mắt qua chỗ Nguyên Hoa, sau đó kiên cường nhịn lại.

Cậu còn tưởng rằng Nguyên Hoa lúc thường cà lơ phất phơ, vốn chỉ dựa vào cái cớ học tập để tiếp cận mình, ai biết chân tướng hoàn toàn ngược lại, Nguyên Hoa là một học bá ẩn mình.

Thôi, dù sao cậu cũng đâu mong đợi gì.

Chịu ảnh hưởng của Nguyên Hoa, Nhan Trăn cuối cùng đặt tâm tình xuống, không tự kiềm chế mà tập trung học bài. Tự học buổi tối kết thúc, Nguyên Hoa lại ủy ủy khuất khuất oán trách: “Anh chỉ nhìn sách, không nhìn tôi.”

Nhan Trăn: “…”

Nói cho chính xác nhé, rốt cuộc là ai chỉ nhìn sách hả?

Bọn họ thuận tiện đi dạo chợ đêm, Nhan Trăn xoắn xuýt một hồi lâu, mới quyết định kể cho Nguyên Hoa rằng có yêu quái coi trọng Hứa Bạch Thuật.

Vừa lúc Nguyên Hoa là người biết chuyện yêu quái, nói cho hắn biết cũng không sao cả. Hơn nữa, Hứa Bạch Thuật là bạn thân của Nguyên Hoa, có lẽ Nguyên Hoa sẽ giúp đỡ chút chút.

“Gần đây, có một yêu quái tới tìm tôi nói muốn kết duyên.” Nhan Trăn thừa dịp ít người nói cho Nguyên Hoa. “Là một yêu quái rất lợi hại, là loại lão yêu đã từng trải qua ở nhân gian một đoạn thời gian ấy.”

Nguyên Hoa liếc cậu một cái, tựa hồ đang nghĩ trong lời cậu có ẩn ý nào không: “… Ồ.”

“Tôi thấy hắn thật lòng rất muốn kết duyên, cũng rất có cảm giác trách nhiệm, nên đáp ứng.”

Nguyên Hoa suy nghĩ hồi lâu vãn không nghĩ ra được gì, trực tiếp hỏi: “Nói cho tôi làm gì? Sợ tôi ghen à.”

“Không có đâu cảm ơn!” Nhan Trăn kịch liệt phủ nhận, xong liền phát hiện mình quá kích động, trúng chiêu của Nguyên Hoa, vì vậy ảo não nói, “Bởi vì người mà yêu quái đó coi trọng chính là bạn thận cậu, Hứa Bạch Thuật.”

Vẻ mặt Nguyên Hoa cứng lại, sau đó lộ ra mấy phần biểu cảm: “Yêu quái nữ sao?”

“Không, là.. nam.”

“Yêu quái còn có đoạn tụ à? Thật không nghĩ tới.” Nguyên Hoa tâm tình có vẻ rất tốt, “Yêu quái thế nào, nói tôi nghe chút.”

Nhan Trăn kinh ngạc nói: “Có nam yêu quái coi trọng bạn thân mình, cậu không giận sao?”

“Có gì mà giận hay không, tôi cũng muốn bị nam yêu quái coi trọng a.” Nguyên Hoa chẳng hề để ý nói.

Hả??? Nhan Trăn mở to hai mắt, hoài nghi mình nghe lầm.

“Không muốn yêu quái nào khác, chỉ cần người trước mặt có thể coi trọng tôi,” Nguyên Hoa dùng ánh mắt phóng điện, “Tôi sẽ rất thoả mãn.”

Nhan Trăn: “…”

Cậu ủ nửa ngày, không thể ủ ra chút tức giận nào, ngược lại còn rất xấu hổ, rốt cục thẹn quá hóa giận, đỏ mặt: “Tôi, tôi cũng không thích, nam sinh miệng lưỡi trơn tru.”

“Ai, được, đã biết.” Nguyên Hoa gật gật đầu, “Vậy tôi đổi lời vậy, anh nói chút xem mình thích loại hình gì?”

Nhan Trăn: “…”

Nam thần xa vời vợi lúc trước biến thành loại lưu manh đánh chỗ nào dính chỗ đó, đã không thể khái quát bằng mấy chữ đổ vỡ hình tượng rồi, Nhan Trăn nghĩ thầm, nếu để cho mấy nữ sinh theo đuổi Nguyên Hoa biết bộ dáng thực của hắn, có thể thích hắn nữa hay không?

Nguyên Hoa dựa theo thông lệ, đưa Nhan Trăn đến ký túc xá, đồng thời mặt dày cọ một bữa điểm tâm —— có một người bạn cùng phòng học an toàn thực phẩm, thường mang đồ ăn trở về, hôm nay là bánh sơn tra, trước còn có gì mà bánh quy khoai ngọt thậm chí cả su kem.

“Ăn ngon.” Nguyên Hoa đưa lời bình, “Chỉ là bề ngoài khó coi, còn chờ đổi mới.”

Nhan Trăn giật nhẹ khóe miệng: “Cậu ở địa bàn của chúng tôi ăn mà còn bình luận kiểu đó, đánh đánh lắm đấy.”

“Vậy mau tới đây.” Ánh mắt Nguyên Hoa thoái cái hóa xuân thủy, há miệng nói bậy. “Trăn Trăn, mau dùng nắm đấm của anh tới chà đạp tôi nè.”

Nhan Trăn… Nhan Trăn không có gì để nói.

“Xem ra kiểu này không phải sở thích của anh.” Nguyên Hoa thầm nói, như thế trong đầu tồn tại một quyển sổ nhỏ, ghi chép lại. “Ok.”

Nhan Trăn:!!!

Làm gì hả? Nhân cách phân liệt à?

Lúc tạm biệt, Nguyên Hoa mới trở về lại chính mình, nhỏ giọng hỏi Nhan Trăn sự việc liên quan đến yêu quái kia.

“Hắn là Giao Long vùng Nam Hải,… rất cao lớn tuấn tú, hơn nữa tính cách cũng vui vẻ,” Nhan Trăn vắt hết óc nghĩ lời khen Tiêu Đại Hải, thế nhưng trong đầu cậu toàn là hình ảnh hamster khả ái, “Rất… Đáng yêu?”

Nguyên Hoa não bổ một chút, tổng kết lại: “Giống tôi à?”

“Cậu còn biết xấu hổ không?” Nhan Trăn xì cười ra tiếng, “Thật là.”

“Sao lại gọi là không biết xấu hổ, tôi chẳng lẽ nói không đúng ư?” Nguyên Hoa nói, “Tôi từ nhỏ tơdi lớn là bảo bảo đây.”

“Ha.” Nhan Trăn không thèm để ý lời hắn nói, đóng cửa tiễn khách, “Vậy thỉnh bạn học bảo bảo mau đi đi, ngôi miếu nhó của chúng tôi không chứa nổi vị đại phật ngài đâu.”

Nguyên Hoa cúi đầu cẩn thận nhìn vẻ mặt cậu, thử dò xét: “Giận à?”

Hắn còn nói: “Nếu như đúng là giống tôi, vậy tôi thấy không thành vấn đề gì, dù sao cũng giống tôi —— đừng đẩy, tôi nói chuyện đứng đắn đây.”

“Là yêu quái tốt là được.” Nguyên Hoa thở dài. “Sớm nên có người như vậy.”

Nhan Trăn nghiêng đầu, nghi ngờ nói: “Hả?”

“Chớ tỏ vẻ đáng yêu, bán manh nữa sẽ hôn anh.” Nguyên Hoa nói xong, Nhan Trăn lập tức che miệng mình.

“Đã nói đừng bán manh mà…” Nguyên Hoa duỗi tay điểm một cái trên trán cậu, sau đó đút túi, “Tôi về đây, buổi tối đừng nhớ tôi quá nhé.”

Nhan Trăn vẫn che miệng, buồn bực nói: “Không hề nhớ cậu đâu, rõ chưa?”

Nguyên Hoa sủng nịch cười: “Không sao, vậy để tôi nhớ anh.”

Chờ Nhan Trăn đóng cửa ký túc xá lại, rốt cục cũng thả lỏng thần kinh đang căng ra, quay đầu lại liền thu được một làn sóng mắt kỳ quái: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Hoa Minh Vũ nghiêng đầu thương tâm nói, “Một tên FA như tôi, ở trong chính ký túc xá của mình còn bị tổn thương, tôi còn có thể nói cái gì?”

Hai tầm mắt còn lại cũng đồng thời thương cảm, không hẹn mà cùng thở dài: “Ai —— “

“Con gái đã gả.”  Hoa Minh Vũ yên lặng kéo chăn, “Như nước hắt đi, phiền con tắt đèn giúp, bản mẹ già goá phụ côi con này buồn ngủ rồi, cảm ơn nhiều.”

Nhan Trăn biểu tình mê man, theo lời cậu ta tắt đèn đi.

Trong phòng tối om, hai vị bạn cùng phòng còn lại than thở nghe đặc biệt ưu sầu: “Ai —— “

Trước khi ngủ, Nhan Trăn suy nghĩ lại những thông tin ẩn trong các câu nói của Nguyên Hoa.

Lúc nghe mình nói có yêu quái coi trọng Hứa Bạch Thuật, phản ứng đầu tiên của hắn là buồn cười hỏi là yêu quái nữ sao. Người bình thường sẽ hỏi như vậu? Cảm giác nghe qua có chút sự tình.

Sau hắn còn nói, sớm nên có người như vậy, nói rõ Hứa Bạch Thuật vẫn luôn độc thân?

Chẳng lẽ là, Hứa Bạch Thuật kỳ thực cũng là gay?

Vòng gay của Nhan Trăn không lớn, cũng không biết gay trên thế giới này có đặc điểm gì không, dùng trực giác mà nhìn, cậu không cảm thấy Hứa Bạch Thuật là gay, bởi vì không giống chút nào.

Nhưng ngay cả cậu cũng đâu có giống.

Mà ở một bên khác, Tiêu Đại Hải hoàn toàn không cần ngủ, biến trở về nguyên hình, toàn bộ thân giao co rúc trên chiếc giường một trăm mét vuông, đối mặt với màn hình máy tính loại nhỏ một trăm inch, đặt hai chân đặt trên bàn phím, cùng tiền bối Hồ Nhất Loát Nhi của hắn  tiến hành giao lưu tình cảm.

Hồ Nhất Loát Nhi vẫn luôn vì hai phong thư tình không có tách dụng của mình mà cảm khái, đề nghị: Ta đề cử cho cậu một vài quyển sách, cậu tự xem đi.

Tiêu Đại Hải liền lặng lẽ chờ Hồ Nhất Loát Nhi gửi sách qua.

Hồ Nhất Loát Nhi đêm mấy file tiểu thuyết mà mình thích nén lại rồi gửi toàn bộ qua cho Tiêu Đại Hải.

Giải nén xong, Tiêu Đại Hải mở ra từng cái, đọc tên: “Hào môn ẩn hôn: Bá sủng trọng sinh và kiều thê… Tổng tài phụ thân thỉnh khắc chế… Đào hôn tiểu kiều thê: Bá đạo tổng tài đừng mạnh quá?”

Đọc mấy thứ này có thể giải quyết phiền não tình cảm sao? Tiêu Đại Hải từ nội tâm vô cùng hoài nghi.

Hồ Nhất Loát Nhi trả lời là: Không, ý của ta là, trên thế giới này, Bạch Liên hoa tiểu Kiều thê đã đủ nhiều, mà cậu phải học tập thật giỏi, rồi trở thành một bá đạo tổng tài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi