THÁNG NGÀY LÀM NGUYỆT LÃO CHO YÊU QUÁI

36. Loạn yêu trên sông và giao 12

36

Ăn cơm tối xong, Nguyên Hoa thật sự đứng dưới lầu chờ cậu, xe vẫn là cái xe đạp có yên sau kia, bóng rổ đặt ở giỏ xe đằng trước.

“Qua đây.” Nguyên Hoa vỗ vỗ ghế sau, “Đừng khách khí.”

Nhan Trăn quét mắt nhìn xung quanh, vậy mà một cái xe đạp công cộng cũng không có, thực không đúng lúc, cũng không để đứng ngượng tại chỗ được, liền leo lên ghế sau xe Nguyên Hoa.

Hôm nay trời hơi nóng, phần tóc ngắn trên gáy Nguyên Hoa thấm ướt mồ hôi, nhìn y như cái gốc cây màu đen, nhìn rất thú vị.

Cả đường đi bọn họ không nói lời nào, như đã đạt thành một loại hiểu ngầm nào đó. Nhan Trăn nhìn sau lưng Nguyên Hoa, bỗng rơi vào trầm tư.

Cậu đã học xong pháp thuật nhiễu loạn ký ức rồi, nhưng hiệu quả thực tế còn chưa rõ thế nào. Nếu lại lần nữa thi triển trên người Nguyên Hoa, vậy thì trong ấn tượng lúc đó của hắn, mình sẽ là dáng vẻ thế nào?

“Tôi cảm nhận được tầm nhìn nóng rực của anh,” Vốn đang chuyên tâm lái xe, Nguyên Hoa bỗng nhiên mở miệng, “Anh chăm chú nhìn tôi như thế, khiến tôi càng động tâm thì làm sao đây?”

Nhan Trăn ngượng ngùng: “Vậy cậu để tôi xuống đi!”

Nguyên Hoa lập tức liền xin tha nói: “Đừng mà, anh cứ nhìn tùy thích, muốn sờ đâu cũng được.”

Khôi phục lại im lặng, Nhan Trăn ảo não, lẽ ra không nên nói như vậy, quá yếu thế, hoàn toàn ở thế hạ phong. Đáng ra nên nói “Vừa ngẩng đầu đã là gáy của cậu, không nhìn cậu thì nhìn trời à” hoặc là “Tôi chỉ xem xem cậu mấy ngày rồi không gội đầu”, nghe có sức thuyết phục biết bao.

Một đoạn đường đi trong năm phút, Nguyên Hoa đi đến hơn mười phút. Nhan Trăn nhìn người xung quang không ngừng vượt qua, thậm chí còn có đứa nhóc hai tuổi lái ô tô đồ chơi nho nhỏ cũng ung dung chạy qua bọn họ, phun tào nói: “Chúng ta có phải đi quá chậm rồi không?”

“Anh không thấy, lững thững đi như vậy, hóng gió, rất có cảm giác sao?”

Nhan Trăn nói: “Tôi chỉ thấy đi bộ so với ngồi xe như này còn nhanh hơn.”

Nguyên Hoa khẽ thở dài: “Anh không nhìn ra được sao? Tôi muốn ở cùng anh lâu hơn chút, mỗi một giây trôi qua cũng khiến tôi chìm đắm.”

Ok, vai diễn hôm nay là thanh niên nghệ thuật. Nhan Trăn nói thẳng: “Tôi không thích kiểu thanh niên nghệ thuật này đâu.”

“Vậy lẽ nào là kiểu người yêu đương cuồng dại?” Nguyên Hoa thấp giọng cười, “Anh trực tiếp nói cho tôi đi, đừng để tôi đoán tới đoán lui nữa.”

Nhan Trăn chớp mắt mấy cái, cậu cũng không rõ được tình huống hiện giờ. Trước kia bị người khác theo đuổi, Nhan Trăn đều là người nắm quyền chủ động, nói từ chối liền từ chối, không để lại một cơ hội nào. Nhưng lần này cậu cứ do dự mãi, không nói ra được lời quyết tuyệt, dễ dàng rơi vào thế bị động, bị nắm mũi dắt đi.

Cậu liền đổ sự khác này là do giá trị nhan sắc và đẳng cấp của Nguyên Hoa quá cao.

Càng như vậy lại càng không có cảm giác an toàn, Nhan Trăn lại nhớ tới khi Nguyên Hoa ép tường  mình khi vừa mới gặp, thâm trầm thở dài.

Chỉ có thể trách thời điểm gặp gỡ của bọn cậu quá tệ, Nguyên Hoa có thể quên chuyện này, cậu lại không thể. Cho nên tâm thái của cậu cũng hoàn dừng lại vào lần đó, không dễ chuyển về bây giờ.

Giá mà cũng thi được cho chính mình một loại thuật nào đó, chuyện gì cũng chỉ cần ném ra sau đầu là quên ngay, không nhớ lại được nữa. Vong ưu thuật, vong ưu thuật, cái tên này thật hay, cũng không phải không có lý.

Điều đầu tiên Nguyên Hoa dạy là quy tắc bóng rổ, từ phát bóng đến giành bóng, động tác nào sẽ phạm quy, quy trình phạt ném rổ. Phần lớn quy tắc Nhan Trăn đều đã biết, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe, Nguyên Hoa còn nói động tác giả nào tương đối dễ thoát khỏi tầm mắt đối thủ, sau đó làm mẫu.

“Bây giờ là tôi đang bồi luyện với anh, bắt đầu từ đập bóng nhé.” Nguyên Hoa khích lệ nói, “Sau đó tập ném rổ, đừng dùng lực quá nhiều, tránh làm tổn thương cơ.”

Nhan Trăn cùng Nguyên Hoa luyện một buổi trưa, cậu cũng không bị chân tay không đều gì đó như mình nghĩ, chỉ là thể lực không chống đỡ nổi, rất nhanh đã thấm mệt.

“Nghỉ một lát nhé?” Nguyên Hoa cầm tới hai chai nước, đưa cho cậu một chai, “Uống chậm thôi.”

Nhan Trăn ôm chai nước, thở không ra hơi: “Tôi muốn uống coca lạnh…”

“Uống coca sau khi vận động dễ làm mất canxi, còn có thể bị mập.” Nguyên Hoa như đang sủng bé con. “Ngoan.”

Nguyên Hoa tựa hồ đặc biệt thích vỗ đầu cậu, Nhan Trăn thấy giống y như vỗ cún, rất mất mặt. Nhưng lúc này cậu không còn khí lực giãy dụa, liền ngoan ngoãn để hắn vỗ, lười nhúc nhích.

“Không giãy giụa nữa?” Nguyên Hoa cười hỏi.

Hình như câu này còn bao hàm ẩn ý nữa, cậu cẩn thận trả lời: “Tôi chỉ mặc kệ cậu thôi.”

Nguyên Hoa bị từ chối nhiều thành quen, ngồi xếp bằng bên cạnh cậu bình tĩnh uống nước.

Nhan Trăn nhìn đám người chạy tới chạy lui đằng xa, mỗi người đều tràn đầy cảm giác thanh xuân, thoạt nhìn chẳng thấy ai có tâm sự cả. “Nguyên Hoa, cậu đã nghĩ qua sau này làm gì chưa?”

“Giống ba tôi đi, đầu tiên là học kên, thi lên thạc sĩ, tiến sĩ rồi ở lại trường làm giảng viên?”

Nhan Trăn nhìn hắn, cảm giác hắn không có mục tiêu gì: “Cậu không muốn tiếp tục chơi bóng rổ sao? Cậu chơi giỏi vậy mà.”

“Hừm, chỉ là tốt hơn người cùng lứa thôi, nếu thực sự lên chuyên nghiệp, còn không biết sẽ ở xó xỉnh nào đâu…” Nguyên Hoa nói, “Vốn đây chỉ là một phần đời người thôi, lúc chơi bóng thì chơi cho tốt, sau đó quy củ mà học tập, tìm một công việc ổn định, giống ba mình vậy.”

Cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp.

Phần này hắn chưa nói, trước khi gặp Nhan Trăn, hắn đã thật sự dự định sẽ đi theo con đường này.

E rằng hắn sẽ như ba mẹ mình, tìm một người phụ nữ thích hợp rồi kết hôn, sau đó hai bên đều không có tình cảm quá sâu đậm, sợ phiền phức nên cũng không ly hôn, cuối cùng ly thân ra ở riêng.

Thế nhưng hắn đã gặp Nhan Trăn rồi, rất nhiều chuyện đã không còn giống trước nữa.

“Đàn ông lúc trẻ cần huyền thoại, khi trưởng thành cần sự nghiệp.” Nguyên Hoa nói, “Anh không thấy đây là điểm quy tụ cuối cùng à?”

“Vậy thời điểm đã đi qua tuổi trẻ nhưng vẫn chưa trưởng thành đâu?” Đầu óc Nhan Trăn sau khi trống rỗng liền dễ dàng động não, “Như lúc hai mươi mấy tuổi, không có chuyện gì đặc biệt muốn làm sao?”

“Có chứ.” Nguyên Hoa nói, “Muốn anh.”

Nhan Trăn không kịp chuẩn bị bị sặc một cái, câu nói này nghe như thể đang cầu hôn. “Tôi hỏi nghiêm túc, không phải đang đùa giỡn.”

“Tôi cũng đâu có đùa giỡn.” Nguyên Hoa bình tĩnh nhìn cậu, trong ánh mắt ngậm chút ý cười nhạt nhẽo, “Lúc hai mươi mấy tuổi, chẳng lẽ không phải nên tìm một bạn lữ cùng nhau chống đỡ sao? Muốn tình cảm, muốn làm bạn, muốn yêu người khác, cũng muốn người khác yêu mình. Tôi không muốn chờ đến lúc đó, mà muốn tranh thủ ngay từ bây giờ.”

Hướng đi đề tài này càng đi càng ám muội, Nhan Trăn không nói nữa, vùi đầu làm con đà điểu.

Ấn tượng sâu sắc nhất của cậu, là mẹ cậu ly hôn năm hai mươi mấy tuổi, dẫn cậu về quê, bị không ít người gièm pha.

Cuối cùng vẫn là Nguyên Hoa phá vỡ trầm mặc: “Anh thì sao, sau muốn làm cái gì, hay là sẽ luôn giúp yêu quái kết duyên?”

“Có lẽ vậy.” Nhan Trăn thuận cầu thang bước xuống, “Cũng có thể…”

Tới liên minh tham gia sát hạch thì mẹ cậu, làm một khu ma sư. Đương nhiên, lựa chọn này không phải cái Nhan Vận Lam mong đợi.

“Có thể?”

“Có thể tìm một công việc phù hợp.” Nhan Trăn tự giễu nói, “Công việc thích hợp nhất với ngành này của tôi, chắc là tới công trường chuyển gạch đi.”

Nguyên Hoa bị chọc cười, chưa kịp nói gì, Nhan Trăn liền hỏi: “Cậu cũng sẽ nói tôi thật biết đùa à?”

Nguyên Hoa hỏi: “Có ai từng nói qua rồi à?”

“Một đạo sĩ, còn cả tên yêu quái đang theo đuổi Hứa học trưởng nữa.” Nhan Trăn thành thật trả lời.

Nói tới yêu quái theo đuổi Hứa Bạch Thuật, Nguyên Hoa không khỏi phân tâm: “Gần đây tôi không thấy ai tiếp cận Trúc Tử cả, nó thì cả ngày đều chơi với hamster, có thể nhìn chăm chú hamster cả một ngày.”

Nếu đây mà là Tiêu Đại Hải, được nhìn chăm chú cả một ngày thì chắc sẽ vui điên luôn rồi.

“Có thể nói cho tôi chút tình huống cụ thể bên Hứa học trưởng không?” Nhan Trăn nghĩ Tiêu Đại Hải có khả năng đã tìm Hồ Nhất Loát Nhi giúp đỡ, hai tên yêu quái không bình thường, khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện kinh thế hãi tục nào đó, cậu vẫn nên tìm hiểu giúp chút tình hình thì hơn.

Nguyên Hoa: “Ở ngay trước mặt tôi lại hỏi về tên đàn ông khác, anh không sợ tôi sẽ ghen à.”

Nhan Trăn không sợ hắn ghen, dù sao giấm thật giấm giả Nguyên Hoa đều ăn không ít rồi: “Đây là công việc, coi như giúp tôi một việc?”

Nguyên Hoa không nói đùa nữa, nghiêm túc suy nghĩ một chút, lập tức đem anh em tốt bán đi: “Nên bắt đầu nói từ chỗ nào?”

“Cậu nói từ đâu cũng được.” Nhan Trăn đưa ra một phạm vi rất lớn, “Nói hết đi.”

Phạm vi này tương đối rộng, đầu tiên phải nói từ gia đình Hứa Bạch Thuật.

Gia đình Hứa Bạch Thuật không giống những người khác, y thật ra là con nuôi của một đôi phu phu đồng tính. Nhận nuôi y là cậu của y, sau khi cha mẹ y bất ngờ qua đời, y liền tới gia đình của cậu mình và một người đàn ông nữa.

Lúc đó Hứa Bạch Thuật rất nhỏ, hai tuổi, sinh hoạt đương nhiên không thể tự lo, cậu y và người bạn trai là thực tập sinh ở bệnh viên, mỗi ngày binh hoang mã loạn, chạy qua lại giữa bệnh viên và nhà.

Sau đó có đoạn thời gian thực sự không lo được, bọn họ đành nhờ hàng xóm là cha mẹ Nguyên giúp đỡ.

Bởi vậy Hứa Bạch Thuật và Nguyên Hoa liền thành anh em tốt như hình với bóng.

Lời nói tới đây, Nhan Trăn cũng nghĩ không ra, dò hỏi: “Người nhà Hứa học trưởng đều là gay?”

Nguyên Hoa cười nói: “Đúng vậy.”

Nhan Trăn nhìn hắn cười như thế, liền nhớ tới ngày hôm đó Nguyên Hoa nói đến chuyện này, nụ cười cũng có chút kỳ lạ, “Vậy Hứa học trưởng y…”

“Nó cũng không biết.” Nguyên Hoa nói, “Hơn nữa cậu nó sợ nó đi nhầm đường, hai người họ không bao giờ hành động thân mật ở trước mặt nó.”

Hắn nói hai chữ “thân mật” mà mặt không đỏ tim không đập, Nhan Trăn là người nghe nhưng lại không được tự nhiên: “Cho nên từ trước tới nay y vẫn chưa từng yêu đương?”

“Rốt cuộc là yêu quái muốn theo đuổi nó, hay là anh muốn hả.” Nguyên Hoa chua xót nói, “Hỏi rõ ràng thế làm gì.”

Nhan Trăn bất mãn ngắt lời: “Vậy y có từng có hay không, là nam hay nữ?”

“Từng có một người bạn gái, nhưng cũng là người ta theo đuổi nó nên nó muốn thử một chút.” Nguyên Hoa nhắc đến sự kiện kia liền không nhịn được cười, “Đặc biệt thảm, cô gái kia rất tích cực, một lòng muốn ngủ với nó, khiến nó sinh ra bóng đen tâm lý, không bao giờ muốn nhắc lại chuyện này nữa.”

Thì ra là vậy, Nhan Trăn bỗng nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ đây không phải là có biết sao?

“Tôi thì sao?” Nguyên Hoa chỉ mình, “Anh hỏi nhiều thế, vậy mà không có chút xíu xiu tò mò về tôi à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi