THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Đạo sĩ trung niên gật gật đầu, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó hỏi: “Đúng rồi, ta bảo ngươi tìm người hỗ trợ đâu? Nhiều năm như vậy còn không có được tin tức hắn.

Với tính cách của hắn, thực dễ dàng tìm được.”“Tôn đạo hữu, ngươi nói Hoàng Phú Qúy thiếp thân cũng có nghe nói.

Thiếp thân phái không ít người để đi tìm hắn.

Nếu không có tung tích của hắ, có khả năng hắn đã chết.”Đạo sĩ trung niên không có cho là đúng, lắc đầu nói: “Ngươi muốn nói Nguyên anh tu sĩ đã chết, lão phu đã tin tưởng.

Muốn nói hắn đã chết, lão phu có thể sẽ không tin.

Người này mượn gió bẻ măng không ai có thể so sánh.


Có chút gió thổi cỏ lay, chạy trốn so với ai khác cũng rất nhanh, khả năng hắn không ở tại Đông Hoang.

Quên đi, dù cho các ngươi không tìm thấy, nếu tìm được hắn, để cho hắn định thời gian, lão phu đi tìm hắn.”“Tôn đạo hữu, ngươi để Hoàng Phú Quý định thời gian địa điểm? Hắn có bản lãnh gì đánh giá ngươi phải như vậy?”Thiếu phụ váy vàng tò mò hỏi.Đạo sĩ trung niên khẽ hừ một tiếng nói: “Người này vận khí tốt không thể thốt hơn.

Có đôi khi, vận khí cũng là một bộ phận thực sự, người này nhát như chuột.

Để có hắn tìm tới ta, hắn khẳng định sợ hãi ta.

Thiết bẫy mai phục hắn, không ai hiểu người này bằng ta.”Thiếu phụ váy vàng gật gật đầu, trong mắt của nàng đầy tò mò.

Xích Hỏa Tán Nhân thần thông không nhỏ, Hoàng Phú Quý loại này bắt nạt kẻ yếu, nhát như chuột, lại có thể cùng Xích Hỏa Tán Nhân kết bạn, thật là ứng với câu nói kia, thiên hạ to lớn, vô kì bất hữu.“Bọn họ đến rồi.”Một đạo độn quang màu lam xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh bay về hướng này.

Không quá bao lâu, độn quang màu lam ngừng lại.

Độn quang chợ tắt, hiện ra một lam sắc phi chu, bốn người Vương Trường Sinh đứng trên con thuyền, lục tục đi xuống.“Trầm đạo hữu, hai vị đạo hữu kia nhìn không quen mặt.

Bọn họ là?”Ánh mắt thiếu phụ váy vàng dừng trên người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, cau mày nói.“Vị này là Vương đạo hữu và Vương phu nhân, là ta mời đến hỗ trợ.”Trầm Phi Nhạn chỉ vào Vương Trường Sinh, giới thiệu nói.“Bớt nói lời thừa.

Các ngươi ai đi ra luận bàn?”Xích Hỏa Thượng Nhân thúc giục nói.Uông Như Yên thản nhiên cười, tiến lên một bước nói: “Thiếp thân muốn thỉnh giáo Tôn đạo hữu một chút, xin Tôn đạo hữu chỉ giáo.”Trầm Phi Nhạn vốn là muốn mời Vương Trường Sinh ra tay, Uông Như Yên muốn thử một lần thử nhạc khúc mới.


Vương Trường Sinh tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Trầm Phi Nhạn cũng không có ý kiến.Tay phải Xích Hỏa Tán Nhân vừa lật, hồng quang chợt lóe.

Một mặt hồng sắc lệnh kỳ lớn bằng bàn tay xuất hiện trên tay, trên mặt cờ có lượng lớn phù văn màu đỏ chớp động.Hồng sắc phù văn đại lượng.

Hồng sắc lệnh kỳ hình thể tăng vọt, hóa thành một thanh xích hồng sắc phiên kỳ, trên mặt cờ toát nhè nhẹ ra hỏa diễm.Hắn vỗ linh thú túi, từng đạo hồng quang bay ra, hóa thành một hồng sắc cự ưng hình thể rất lớn.

Đây là một con trung phẩm linh cầm bậc ba.Uông Như Yên cũng không có nhàn rỗi, thả ra Bích nhãn tằm và Sư lân thú, lấy ra Kim liên cầm, khoanh chân ngồi xuống, đạn tấu hẳn lên.Hồng sắc cự ưng phát ra một tiếng tê minh thanh trong suốt, giương cánh đánh tới.

Sư lân thú hai cánh mở ra, nhẹ nhàng vỗ, bay lên trời , nghênh về phía hồng sắc cự ưng.Xích Hỏa Tán Nhân nhìn thấy Uông Như Yên thả ra một con linh thú bậc ba và một con linh trùng bậc ba, có chút kinh ngạc.

Hồng sắc phiên kỳ trong tay hắn nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, một vòng hỏa lãng màu đỏ thổi quét ra, hóa thành một đoàn hồng sắc hỏa vân thật lớn, bay về phía Uông Như Yên.Uông Như Yên mắt làm như không thấy, chuyên tâm đạn tấu.

Bích nhãn hàn tằm phát ra một tiếng quái mình, phun ra từng mảng lớn bằng trùy màu trắng, đánh về phía xích sắc hỏa vân.Oành đùng đùng!Vô số băng trùy màu trắng xuyên thủng hồng sắc hỏa vân, bộc phát ra từng mảng lớn xích sắc hỏa diễm cùng mảng lớn sương mù trắng.Bầu trời chợt biến thành màu đỏ, một đòa xích sắc hỏa vân thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Uông Như Yên, truyền đến một trận trầm đục.Xích sắc hỏa vận bốc lên lăn lộn kịch liệt, mấy chục hỏa cầu lớn bằng vại nước bay đi ra, khí thế hùng hổ đánh về phía Uông Như Yên.Cùng lúc đó, bên ngoài thân Xích Hỏa Tán Nhân bao phủ một tầng ánh lửa màu đỏ chói mắt, cuồng phong gào thét, hồng quang chợt lóe.


Một đạo lốc xoáy màu đỏ cao hơn ba mươi trượng đột nhiên xuất hiện, thổi quét nhanh về phía Uông Như Yên.Lốc xoáy màu đỏ từ từ ngưng tụ ra vô số hỏa diễm, tỏa ra sóng nhiệt ngập trời, hư không giống như là nhanh chóng bị đốt cháy.Linh thuật phong diễm quyết.Cái này cũng chưa xong, Xích Hỏa Tán Nhân song quyền chớp lên một cái, vô số quyền ảnh màu đỏ bay ra, mưa rền gió dữ tạp về hướng Uông Như Yên.Uông Như Yên sắc mặt bình tĩnh, hai ngón tay nắm chặt lấy cầm huyền, buống ta ngón tay, một trận tiếng cầm vang dồn dập lên, một đạo âm ba lớn hơn trăm trượng thổi quét ra, nghênh về phía lốc xoáy màu đỏ.Nàng ngọc thủ vừa lật, thanh nguyên phù binh bay ra.

Thanh nguyên phù binh bên ngoài sáng lên một trận vô số linh văn màu xanh, mặt cỏ điên cuồng sinh trưởng, bệnh thành một viên cầu màu xanh thật lớn, che kín Uông Như Yên.Oành đùng đùng!Mấy chục viên hỏa cầu nện vào trên viên cầu màu xanh, nhất thời dấy lên lửa lớn hừng hực.

Thế lửa nhanh chóng mở rộng, rất nhanh, từng mảng lớn quyền ảnhh màu xanh bay ra, đập vỡ nát cự hình hỏa cầu.Lam sắc âm ba cùng lốc xoáy màu đỏ chạm vào nhau, bộc phát ra từng cổ cường đại khí lưu, thổi quét về bốn phía.

Nơi khí lưu đi qua, cỏ trên mặt đất bị nhổ tận gốc, mặt đất xé rách ra, lượng lớn bùn đất bị thổi bay lên trời cao.

Khi lưu lướt qua một khối hoàng sắc cự thạch cao bằng một người, cự thạch biến thành từng mảng lớn hoàng thổ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi