THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Hoàng Phú Quý đổ ra một đống lớn đồ vật, có đủ loại, từ pháp bảo linh quang lập loè cho tới khối thiết loang lổ.“Hoàng đạo hữu, ngươi ngay cả đồ vật của mình cũng không nhớ rõ sao?”Vơng Thanh Sơn nhíu mày nói, Hoàng Phú Quý lấy ra đồ vật hỗn tạp.

Có rất nhiều đồng hư thiết mẻ, ngay cả thiết khối có vết tích loang lổ cũng có.

Vương Thanh Sơn thật sự là phục rồi.“Mấy thứ này là lượm… Ta thu mua từ các cửa hàng được, tốn không ít linh thạch.

Hoàng mỗ cũng không rõ ràng có đồ gì đối với kiếm tu hữu dụng hay không.

Vương đạo hữu, chính ngươi tự xem di! Có để ý đồ gì, giá cả đều có thể thương lượng.Hoq nhếch miệng cười nói.

Lộ ra hàm răng vàng đặc trưng, xứng với câu nói mặt rỗ hàm hậu dễ thân.Vương Thanh Sơn nhướng mày, cẩn thận chọn lựa.“Những khối thiết này đề rỉ sét, ngươi cũng lấy đến buôn bán?”Vương Thanh Sơn cầm lên một khối thiết lớn bằng bàn tay, mặt ngoài có vết tích loang lổ.“Hắc hắc, cái này không phải là khối thiết bình thường.

Nói thật, Hoàng mỗ cũng không biết lai lịch của thứ này.


Vương đạo hữu rót pháp lực vào bên trong sẽ biết.Hoàng Phú Quý cười hắc hắc, ý vị thâm trường nói.Đồ vật không đáng giá tiền hắn sẽ không thu.Vương Thanh Sơn rót pháp lực vào khối thiết, kinh ngạc phát hiện, thiết khối chợt nặng tựa ngàn cân.

Hắn càng rót vào nhiều pháp lực, sức nặng càng tăng.

Khi hắn thu hồi pháp lực, thiết khối sẽ trở nên nhẹ phiêu phiêu, mười phần kỳ quái.“Ta muốn cái này, ngươi nói giá đi.”Vương Thanh Sơn đang lo không biết lấy lễ vật gì chúc mừng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Khối thiết này thật không sai.“Vương đạo hữu nếu thích thì cầm đi là được.

Ngày sau Hoàng mỗ muốn nhờ ngươi hỗ trợ, ngươi đừng từ chối là được.”Hoàng Phú Quý dùng một loại giọng điệu lấy lòng nói.

Khối thiết này quá nhỏ, lấy để luyện chế một món phi đao cũng không đủ.

Bảo vật có giá, nhân tình vô giá.Vương Thanh Sơn lấy ra một bình sứ màu xanh, đưa cho Hoàng Phú Quý rồi nói: “Chuyện về sau về sau nói, đây là một lọ đan dược tinh tiến pháp lực.

Nếu Hoàng đạo hữu ngươi không nhận, Vương mỗ cũng không dám lấy đồ gì từ ngươi.”“Cái này…được rồi! Vậy Hoàng mỗ đành nhận.

Ta sẽ lưu ý đồ vật hữu dụng đối với kiếm tu, Vương đạo hữu cứ yên tâm.”“Đúng rồi, Hoàng đạo hữu, trên người ngươi có còn Phá huyễn phù hay không? Chỉ có một tấm?”Hoàng Phú Quý lắc lắc đầu nói: “Đã không còn, chỉ có một tấm.

Ngươi mang theo bên thân là được.

Nếu có người thi triển ảo thuật đối với ngươi, có Phá huyền phù, ảo thuật hẳn là sẽ vô dụng.

Nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận, dù sao…”Hắn còn chưa nói hết câu, trong lòng đã truyền đến một trận âm thanh chấn động.

Hắn vội vàng lấy ra một mặt Truyện tấn bàn, đánh vào đó một đạo pháp quyết, hai mắt toả sáng.“Vương đạo hữu, Hoàng mỗ còn có chút việc gấp phải xử lý, ngày khác lại nói chuyện.”Hắn thu hồi đồ vật trên mặt đất, bước nhanh rời khỏi.Vang lên một trận tiếng chấn động rất nhỏ, Vương Thanh Sơn lấy ra một mặt ngọc bàn màu bạc lớn bằng bàn tay.

Mặt ngoài có phù văn lưu chuyển không ngừng.


Hắn hướng lên trên mặt ngọc bàn đánh một đạo pháp quyết, mặt trên xuất hiện một hàng chữ nhỏ: Lập tức đến nghị sự điện.Vương Thanh Sơn thu hồi ngọc bàn màu bạc, thở dài một hơi lẩm bẩm: “Phải quyết chiến sao?”Chiến sự đã đánh được vài năm, Vương Thanh Sơn đã ở hậu phương dưỡng sức hơn một năm, nhắm chừng là muốn điều hắn lên tiền tuyến.Tiêu Diêu kiếm tôn từng nói để cho hắn an tâm dưỡng thương, ngày sau quyết chiến sẽ cần đến hắn.Vương Thanh Sơn đơn giản thu thập một chút, vào đến Nghị sự điện đã thấy Quân Thiên Thương đứng ở phía trước, thần sắc cung kính.Liễu Mị Nhi sớm đã tới rồi, nhìn thấy Vương Thanh Sơn thì vui vẻ ra mặt.Vương Thanh Sơn gật gật đầu với Liễu Mị Nhi, đi đến đứng bên cạnh nàng.Lục tục có Kim Đan tu sĩ đi vào, Quân Thiên Thương không nói một lời, không khí trở nên ngưng trọng hẳn lên.Nửa khắc đồng hồ sau, trong đại điện tụ tập hơn hai mươi Kim Đan tu sĩ, ba Nguyên Anh tu sĩ.Quân Thiên Thương dùng ánh mắt uy nghiêm chậm rãi xẹt qua đám người Vương Thanh Sơn, trầm giọng nói: “Chiến sự ở tiền tuyến căng thẳng, cần điều một nhóm người đến đó trấn thủ.

Các ngươi đều là tinh nhuệ, đã đến lúc quyết chiến cùng Yêu tộc.

Đã tới lúc các ngươi tham chiến, ta sẽ dẫn các ngươi đi tiền tuyến.

Một trận định càn khôn, hoàn toàn đánh bại Yêu tộc, sáng lập cơ nghiệp nghìn đời.”“Một trận định càn khôn, hoàn toàn đánh bại Yêu tộc, sáng lập cơ nghiệp ngàn đời.”Đám người Vương Thanh Sơn trăm miệng một lời nói, đại đa số những người đứng đây đều có vẻ mặt kích động.Vương Thanh Sơn nhíu mày, Nhân tộc khai phá Đông Hoang bốn ngàn năm, vẫn như cũ chiếm cứ một bộ phận địa bàn.

Đại bộ phận địa bàn của Đông Hoang nằm trên tay Yêu tộc.

Yêu tộc khẳng định không dễ dối phó như vậy.

Tại hắn xem được, bảy đại tiên môn hẳn là nên mời tu tiên giới Trung Nguyên và tu tiên giới Bắc Cương trợ giúp.

Lợi dụng ưu thế tự thân, chậm rãi tiêu hao lực lượng Yêu tộc.

Hai đấm khó địch bốn tay, hắn cũng không tin Yêu tộc có thể chống đỡ được.Hắn quên mất một câu nói, lòng người cách cái bụng.


Ba tu tiên giới căn bản sẽ không chân thành hợp tác, tới tu tiên giới Bắc Cương cũng không chịu trợ giúp.

Tu tiên giới Trung Nguyên chỉ có vương triều Đại Chu phái một bộ phận người đến, bảy đại tiên môn căn bản không thể nhờ cậy được sự giúp đỡ nào khác.Bảy đại tiên môn nếu bị đánh sập, nhân tộc Đông Hoang không đến mức bị giết sạch.

Chỉ là thay đổi người thống trị, không phải là bảy đại tiên môn nữa.

Tu tiên giới Trung Nguyên và tu tiên giới Bắc Cương muốn mượn đao giết người.

Lúc trước bọn họ nâng đỡ bảy đại tiên môn, bảy đại tiên môn lại tự lập vương quyền, thoát khỏi vòng tay bọn họ.

Hiện tại có cơ hội nắm Đông Hoang trong tay một lần nữa, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.“Xuất phát!”Quân Thiên Thương lấy ra một phi chu được bao bọc bởi một lớp lưu quang sáng mờ.

Chở hai mươi Kim Đan tu sĩ và hai Nguyên Anh tu sĩ bay ra ngoài, biến mất ở phía chân trời..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi