THANH LIÊN CHI ĐỈNH


“Không tốt, viện binh Yêu tộc, mau bỏ đi.”Sắc mặt Trần Kiền đại biến, vội vàn quát lớn.Lý Cảnh lúc trước tập kích một chỗ cứ điểm, có một gã Nguyên anh trung kỳ Yêu tộc đào thoat, rất có khả năng chính là yêu này báo tin.Vương Trường Sinh vội vàng tế ra thanh liên pháp bảo, vội vàng chở Uông Như Yên, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng, hoá thành một đạo thanh quang phá không mà đi, tốc độ cực nhanh.Lý Cảnh trước tiên tế ra diệu nhật toa, hoá thành một đạo kim sắc độn quang phá không mà đi, nhưng tốc độ chậm hơn Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Tu sĩ khác thi triển thủ đoạn chạy trốn, Nguyên anh tu sĩ thì tốt rồi, nhưng Kim đan tu sĩ vốn không có may mắn như vậy.“Đừng để cho bọn họ chạy thoát, một tên cũng không để lại.”Thanh sắc giao long hét lớn một tiếng, lắc đầu vung đuôi đánh về phía Trần Kiền.Nếu có thể chém giết được một Nguyên anh hậy kỳ người tu tiên, Yêu tộc khẳng định sĩ khí có thể đại trướng.“Thạch Phách, ngươi dẫn hai người, hộ tống đạo hữu khác, truy kích kẻ địch.

Cần phải gi3t chết toàn bộ bọn họ.”Thạch Thiên Viên dặn dò với Thạch Phách.“Vâng.

Tộc trưởng.”Thạch Phách hoá thành một đạo bạch sắc độn quang, ngăn cản một con thanh sắc cự điêu hình thể rất lớn.“Thanh đạo hữu, tuỳ ta công kích bọn họ.

Bọn họ chém giết đồng tộc ta.


Sau khi thành sự, Băng Viên nhất tộc chúng ta có thâm tạ.”Thạch Phách chỉ vào bóng lưng bốn người Vương Trường Sinh, trầm giọng nói.“Tốt, Thạch đạo hữu, ngươi đến với ta.”Thanh sắc cự điêu là hạ phẩm linh cầm bậc bốn, tương đương với người tu tiên Nguyên anh sơ kỳ.

Với độn tốc của nó, truy kích hai Nguyên anh kỳ tu sĩ dư dả.Thanh sắc cự điêu chở Thạch Phách phá không mà đi, biến mất ở phía chân trời.“Phu quân, có kẻ địch đuổi tới, tốc độ nhanh hơn.”Giọng điệu Uông Như Yên có chút lo lắng, nếu chỉ có hai người bọn họ thì bọn họ còn dám đánh một trận.

Nhưng mà dẫn theo Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng hai cái tha du bình, họ sẽ bị mất mạng, bọn họ không dám mạo hiểm.Vương Trường Sinh nhướng mày, điên cuồng rót pháp lực vào bên trong thanh liên pháp toà, độn tốc đại trướng.Thanh sắc cự điêu thấy như vậy, bên ngoài thân thanh quang đại phóng, tốc độ cũng nhanh hơn.Bảy ngày sau, trên một hải vực rộng mênh mông vô bờ, một đạo thanh quang xẹt qua phía chân trời, dừng lại ở trên hoang đảo.Độn quang chợt tắt, hiện ra một đoá thanh sắc liên hoa, bốn người Vương Trường Sinh đứng ở trên mặt.“Minh Nhân thúc, như vậy cũng không phải là biện pháp, chúng ta ở lại ngăn cản phía sau, các ngươi đi mau.”Vương Trường Sinh cau mày nói.Vương Minh Nhân gật đầu nói: “Trường Sinh, Như Yên, các ngươi cẩn thận một chút.”Tây Môn Phượng nhíu mày nói: “Chúng ta tu vi thấp kém, vẫn có thể là giúp được các ngươi.

Không bằng chúng ta ở lại, cuốn lấy một gã Yêu tộc, các ngươi đối phó với một gã Yêu tộc khác?”Từ điểm này có thể thấy được là Tây Môn Phượng biết điều hơn so với Vương Minh Nhân.“Không cần, loại cấp bậc đấu pháp này, hơi có vô ý, thì các ngươi sẽ vứt bỏ tính mạng, các ngươi nhanh rời đi đi, đừng kéo dài thời gian.

Các ngươi chạy càng xa càng tốt.

Nếu là trốn không thoát, tìm một chỗ trốn hẳn lên, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.”Vẻ mặt Vương Trường Sinh ngưng đọng dặn dò nói.

Vương Minh Nhân nếu là có thể Kết anh thì đối với Vương gia cũng có lợi.“Các ngươi cẩn thận một chút, chúng ta đi trước.”Vương Minh Nhân đáp ứng xuống, lôi kéo Tây Môn Phượng phá không mà đi, độn tốc rất nhanh.Không qua bao xa, phía xa xa xuất hiện một đạo thanh sắc độn quang.


Không bao lâu, thanh sắc độn quang liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, rõ ràng là một cái hình thể thanh sắc cự điêu lớn.

Thạch Phách ngồi ở trên lưng thanh sắc cự điêu, ánh mắt âm trầm.Hắn thật không ngờ, hai Nguyên anh kỳ Nhân tộc tu sĩ có thể chạy như vậy.Hắn nhìn về phía thanh liên pháp toà ánh mắt liền lộ ra một chút tham lam.

Loại pháp bảo phi hành này khẳng định không như vậy, một gã hạ phẩm yêu cầm bậc bốn lại có thể không đuổi theo kịp.Uông Như Yên lấy ra kim liên cầm, khoanh chân ngồi xuống, đạn tấu hẳn lên.“Cùng nhau ra tay, giết bọn họ.”Trong mắt Thạch Phách hàn quang chợt loé, hai tay túm lại, trời cao truyền đến một trận tiếng gầm rú thật lớn.

Một đoàn mây đen lớn xuất hiện ở trời cao,gió lạnh gào thét qua, vô số bông tuyết màu trắng từ trên cao bay xuống, hoá thành một quả bạch sắc viên nhận, giống như mưa sao sa vậy, đánh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, tốc độ rất nhanh.Thanh sắc cự điêu hai cánh mở ra, từ trên cao đáp xuống.

Chưa rơi xuống đất thì vô số thanh sắc linh vũ b ắn ra, hoá thành một thanh thanh sắc lợi kiếm đánh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Thần sắc Vương Trường Sinh vẫn như thường, lấy ra chín viên định hải châu, thả ra trùng trùng thuỷ mạc, bảo vệ bọn họ ở bên trong.Oành đùng đùng!Một trận tiếng ầm rú thật lớn vang lên, vô số bạch sắc băng nhận đánh trên lam sắc thuỷ mạc.


Lam sắc thuỷ mạc nhanh chóng kết băng, vô số thanh sắc lợi kiếm chém vào mặt trên bạch sắc băng mạc, chém vỡ nát.Thanh quang chợt loé, một trận vi phong thổi qua thanh sắc cự điêu chợt xuất hiện ở phía sau lưng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Lợi trảo sắc bén phách về phía ót của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Móng vuốt của nó vô cùng sắc bén, dễ dàng xé mở phòng ngự.“Phốc phốc” hai đạo trậm đục, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hoá thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.Thần thông ảo ảnh.“Huyễn ảnh? Ảo thuật?”Thanh sắc cự ưng miệng nói, giọng điệu dẫn theo một tia kinh ngạc.Thạch Phách thần thức đại khai, bình tĩnh nhìn về phía mặt biển, trong mắt hung quang chợt loé.

Một quyền đánh về phía hư không, hư không tạo nên một trận gợn sóng, một bạc sắc quang quyền lớn hơn mười trượng bay ra, dẫn theo một cỗ gió lạnh đến tận xương, ném về phía đáy biển..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi