THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Đại trượng phu co đuợc dãn được, nhường một bước là có được bầu trời rộng lớn hơn.
Vương Mạnh Bân thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn quả thật không giỏi việc nắm giữ chừng mực.

Uy lực lớn, gi3t chết Từ Nghị, đây không phải là kết quả Vương Trường Sinh cần.

Uy lực nhỏ, không đạt được hiệu quả kinh sợ.
Từ Nghị chủ động nhận thua, Vương Mạnh Bân bớt việc hơn.
Mây đen chợt tán đi, bầu trời khôi phục lại vẻ sáng sủa.

Lúc này, ngân sắc lôi quang tán đi.

Quần áo trên người rách tung toé, trên người trào ra một đạo hồng sắc hà quang.

Thuẫn bài màu đỏ quang mang ảm đạm, mặt ngoài có hơn mười đạo vết rách.
“Vương đạo hữu thân thông hơn người, Từ mỗ bội phục, tại hạ nguyện chịu thua.

Vương đạo hữu chờ một lát, tại hạ lấy cái này mang tới.”

Từ Nghị xin lỗi một tiếng, th@n dưới thần sắc cự ưng hai cánh mở ra, bay về phía Hoả Ưng đảo.
Vương Mạnh Bân xoay người lại, nhìn về phía Tiết Thanh Sơn, trầm giọng nói: “Tiết tiểu hữu, Từ đạo hữu nói Hoả Ưng đảo không có Kim Long lệnh, ngươi nói như thế nào?”
Tiết Thanh Sơn ngượng ngùng cười giải thích nối: “Vãn bối cũng là nghe người ta nói, khẳng định là bị người dưới giở trò dối trá.

Vương tiền bối yên tâm, sau khi vãn bối trở về, khẳng định sẽ điều tra rõ ràng, nghiêm trị người giở trò dối trá.”
“Lần sau không được có cảnh này nữa, hai con trai ngươi chết trên tay người của Hoả Ưng đảo, ngươi muốn vì con mà báo cừu, ta có thể lý giải.

Nhưng mà chuyện không có nghĩa là ngươi lừa gạt chúng ta, nếu có lần sau nữa, ngươi sẽ biết kết cục.”
Vương Mạnh Bân lãnh nghiêm mặt nói.

Tiết Thanh Sơn muốn vì hai người con trai mà báo cừu, muốn mượn đao giết người, thủ pháp thấp kém như vậy, Vương gia đương nhiên có thể sẽ không mắc mưu.
Tiết Thanh Sơn lạnh run một cái, vội vàng cười theo rồi nói: “Vãn bối đã rõ, tuyệt đối không như vậy nữa.”
Vương Mạnh Bân liếc mắt nhìn Vương Hữu Vi một cái, sắc mặt chậm nói : “Đương nhiên, nể mặt múi Hứa Vi, chúng ta sẽ là chỗ dựa thay ngươi, điều kiện tiên quyết là Tiết gia các ngươi chiếm lý.”
Tiết Thanh Sơn trong lòng khinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, dạ vâng liên tục.
Chưa đến nửa canh giờ sau, Từ Nghị quay lại, cổ tay run lên, một cái thanh sắc ngọc hạp b ắn ra, từ từ bay về phía Vương Mạnh Bân.
Vương Mạnh Bân thả ra thần thức, tra xét rõ ràng.

Sau khi xác nhận không có vấn đề, để cho Vương Hữu Vi mở ngọc hạp ra.

Mở ra thì thấy bên trong có một viên kim sắc viên châu lớn bằng quả dưa hấu và hai viên ngọc giản.
“Vương đạo hữu, đây là Thượng phẩm thôn hải bạng bậc ba hao phí hơn trăm năm mới có thể tạo ra ngọc trai.

Một viên ngọc giản ghi chép môn linh thuật hệ lôi, viên ngọc giản khác ghi lại một loại gọi là kim cương đoán cốt đan đan phương.

Kim cương đoán cốt đan có thể cường hoá nhục thân, tài liệu chính là dùng ngọc châu.

Chất lượng ngọc châu càng tốt, hiệu quả luyện chế ra kim cương đoán cốt đan càng cao.

Tiết gia chăn nuôi lượng lớn Thổn hải bạng, nghe nói Tiết gia có hai con Thôn hải bạng cấp ba.”
Từ Nghị chậm rãi nói.


Tiết Thanh Sơn muốn mượn đao giết người, Từ Nghị gậy ông đập lưng ông.

Tiết gia am hiểu chăn nuôi trai ngọc yêu, đặc biệt có hai con Thôn hải bang bậc ba.

Thôn hải bạng bậc ba dựng dục ra ngọc trai chất lượng tương đối tốt, rất được hoan nghênh.
Tiết Thanh Sơn nghe xong lời này, khoé miệng run rẩy một chút.

Lần này thực sự là dời tảng đá đè lên chân của mình.

Từ Nghị không phải rõ ràng là nói Tiết gia sao?
“Vương tiền bối, Tiết gia chúng ta quả thật có hai con Thôn hải bạng bậc ba, vãn bối đang định đem hai con thông hải bạng này hiến cho Vương tiền bối, đa tạ Vương tiền bối thay Tiết gia ra mặt.”
Tiết Thanh Sơn trầm giọng nói, không chờ Vương gia đưa ra yêu cầu Thôn hải bạng, Tiết Thanh Sơn dứt khoát chủ động một chút, thật sự không có chỗ tốt.

Vương gia dựa vào cái gì mà che chở Tiết gia? Chỉ bằng việc Tiết gia gả hai nhi nữ cho Vương gia?
Cho dù như thế, đoán chừng Tiết gia trụ sở ở Thanh Nha đảo không giữ được nữa, dâng ra hai con thôn hải bạng bậc ba, nếu có thể bảo trụ Thanh Nha đảo cũng không tệ.
“Ngươi ngược lại thật là biết làm người.

Sau khi trở về, ta sẽ bẩm báo cho tiết cho lão tổ tông.”
Vương Mạnh Bân tán dương, hắn nhìn Từ Nghị nói: “Từ đạo hữu, chuyện này thanh toán xong, chúng ta có thể sẽ không truy cứu lại nữa.

Nhưng cũng không cho phép các ngươi vì chuyện này mà trả thù Tiết tiểu hữu.”
Từ Nghị liên thanh đáp ứng xuống, Vương gia không đến tìm hắn gây phiền toái đã đỡ phiền toái lắm rồi, hắn nơi nào còn có thể tìm Tiết gia gây phiền toái.

...
Thanh Long đảo, trong một khoảng sân yên tĩnh.
Trong một lầu các màu xanh, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đang chiêu đãi hai Nguyên anh tu sĩ.
Một cô gái váy ánh kim mi thanh mục tú, trên đầu cô gái cài một cây trâm ngọc màu vàng, làn da trắng tuyết, bộ dáng tức giận, có tu vi là Nguyên anh sơ kỳ.
Diệp Vũ Vi, xuất thân Diệp gia ở Hồng Diệp đảo Kim Bảng hải vực.

Diệp gia có ba vị Nguyên anh tu sĩ, là thế lực phụ thuộc của Vạn Kiếm môn.
Một thanh niên áo lam nhã nhặn, đầu đội khăn trùm đầu văn sĩ, ngũ quan tuấn lãng, trên tay cầm một thanh bạch sắc chiết phiến, có tu vi là nguyên anh sơ kỳ.
Lưu Tân Triều, xuất thân ở Hoả Vân đảo Hoả Đồn hải vực.

Hoả Vân đảo là một môn phái tu tiên, có ba Nguyên anh tu sĩ, một người đã chết trận.

Trước mắt chỉ còn lại ahai gã Nguyên anh tu sĩ, Hoả Vân đảo cũng là thế lực phụ thuộc của Vạn Kiếm môn.
Diệp Vũ Vi và Lưu Tân Triều đến gặp Vương Trường Sinh để nói chuyện hợp tác.

Vương gia ở Ngũ Long hải vực an thân, đến lúc có ba thế lực tạo thành liên minh, có thể giúp đỡ nhau, đối với phát triển của mọi người đều có lợi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi