THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Một tiếng rít quái dị vang lên, Phệ Hồn Kim Thiền đập cánh, lao về phía Kim Tinh Biều Trùng.

Kim Tinh Biều Trùng chỉ là một quỷ vật Trúc Cơ kỳ, Phệ Hồn Kim Thiền phun ra quầng sáng màu vàng bao phủ nó, một quầng sáng màu xanh lục to bằng nắm tay nhất thời từ trên thân nó bay ra, bay vào trong miệng Phệ Hồn Kim Thiền, thi thể Kim Tinh Biều Trùng nhanh chóng rơi xuống biển, thi thể còn chưa rơi vào trong nước biển, đã chịu một lực hấp dẫn mạnh mẽ, bay tới trên tay Vương Trường Sinh.

Hắn lấy ra một cây phi đao màu lam, hung hăng bổ vào trên lưng Kim Tinh Biều Trùng, chỉ để lại một vết trắng mờ nhạt.

Trong mắt Vương Trường Sinh chợt lóe lên sự kinh ngạc, lộ vẻ mặt vui mừng.

Con Kim Tinh Biều Trùng này lúc còn sống hẳn là linh trùng bậc ba, thi thể nó đối với Thôn Kim Nghĩ mà nói, tuyệt đối là đại bổ vật.

Phệ Hồn Kim Thiền lao vào đàn bọ, không ngừng phun ra quầng sáng màu vàng, bao phủ những con Kim Tinh Biều Trùng, thu đi từng quầng sáng màu xanh lục.

Không bao lâu sau, Phệ Hồn Kim Thiền hóa thành một luồng hào quang màu vàng, bay trở về linh thú châu, nó có chút buồn ngủ, tựa như đã ăn quá nhiều.

Vương Trường Sinh thu hồi thi thể toàn bộ Kim Tinh Biều Trùng, cùng Diệp Lâm lẳng lặng chờ đợi.

Nửa ngày thời gian rất nhanh đã trôi qua.


Lục tục có quỷ vật tới tấn công, Vương Trường Sinh lấy ra một cây cờ lệnh đen bóng, thu đi toàn bộ những quỷ vật này.

Thiên Hồn Phiên, pháp bảo trên người Vạn Cốt Song Sát, một pháp bảo chuyên môn thu quỷ vật cấp thấp!.

Một trận gió âm thổi qua, tóc Vương Trường Sinh và Diệp Lâm đón gió phất phới, Thôn Kim Nghĩ ở bên người bọn họ bay ngược ra mấy trượng, lúc này mới ngừng lại.

Nước biển màu đen kịch liệt quay cuồng, một hòn đảo hình bán nguyệt dần dần trồi lên mặt nước, hòn đảo có kích thước hơn mười dặm.

So với nói là một hòn đảo, còn không bằng nói là một khối đá ngầm thật lớn, mọc đầy một loại rong rêu màu đen, trên đảo phân tán lượng lớn hài cốt.

Đôi mắt Diệp Lâm sáng lên hào quang màu vàng mỏng manh, cẩn thận đảo qua cả hòn đảo.

“Nơi đó có khác thường, nhưng chưa phát hiện quỷ vật, có thể nó biết thuật ẩn nấp đi!” Diệp Lâm chỉ vào phương hướng nào đó, có chút không xác định nói.

Vương Trường Sinh buông ra thần thức, nhìn quét hòn đảo vài lần, cũng chưa phát hiện khác thường.

Ở hải vực Vạn Quỷ, thần thức của hắn chịu ảnh hưởng, nếu trên đảo thật sự có quỷ vật, nó dễ dàng ẩn nấp.

“Cẩn thận một chút, trên đảo có thể có quỷ vật bậc ba.

” Vương Trường Sinh vẻ mặt ngưng trọng dặn dò.

Diệp Lâm gật gật đầu, lấy ra một lá bùa màu vàng nhạt, vỗ lên trên người, hào quang màu vàng lóe lên, một màn hào quang màu vàng nhạt hiện ra sát bên người.

Vương Trường Sinh đeo linh bảo Kim Phách Ngọc Phật Bội, hắn trái lại không lo lắng bị quỷ vật tập kích.

Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, phi toa màu lam chở bọn họ bay về phía trên đảo.

Không bao lâu sau, bọn họ ngừng lại, ở phía dưới bọn họ, có một cửa hang lớn mấy trượng.

Dựa theo Trình Chấn Vũ nói, thiên địa linh hỏa ngay bên trong cái hang này.

Tâm thần Vương Trường Sinh khẽ động, hơn trăm con Thôn Kim Nghĩ bay vào hang núi.


Không bao lâu sau, hơn trăm con Thôn Kim Nghĩ liền chặt đứt liên hệ với Vương Trường Sinh, không có chút động tĩnh nào.

Hiển nhiên, trong này có quỷ vật.

Vương Trường Sinh phất tay áo, hơn trăm cây cờ trận màu lam bay ra, nhập vào xung quanh hang.

Hắn lấy ra một tấm trận bàn màu lam, đánh vào mấy đạo pháp quyết, vô số sương mù màu đen tuôn trào ra, bao phủ toàn bộ hòn đảo, tu sĩ cấp cao khác đi ngang qua nơi đây, vận dụng thần thức tra xét, cũng sẽ không phát hiện bất cứ điều gì khác thường.

“Ngươi đi theo phía sau ta, cẩn thận làm việc.

” Vương Trường Sinh dặn dò một tiếng, hạ xuống, sải bước đi về phía hang núi.

Vương Trường Sinh vừa đi vào hang, một cơn lạnh thấu xương đã ập vào mặt, gió âm nổi từng cơn.

Phệ Hồn Kim Thiền bên trong linh thú châu trở nên cuồng bạo bất an, bộ dáng như đối mặt đại địch.

Sắc mặt Vương Trường Sinh trở nên ngưng trọng, hất tay áo, một mảng lớn hạt cát màu vàng bay ra, hóa thành một tấm khiên màu vàng, vòng quanh bọn họ bay lượn không ngừng.

Bọn họ còn chưa đi được bao xa, Vương Trường Sinh nhíu mày, nắm tay phải chợt bổ về phía tay trái, hào quang màu lam lóe lên, một bàn tay khổng lồ màu lam lớn mấy trượng bay ra, như tia chớp bổ ở trên hư không.

“Phành” một tiếng trầm nặng vang lên, một bóng xám bay ngược đi, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Bóng đen rõ ràng là một lệ quỷ màu đen cao khoảng một trượng, mười ngón tay đen sì sắc bén, trên đầu mọc một cái sừng, một đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm Vương Trường Sinh.


Trên thân lệ quỷ màu đen tản mát ra một khí tức âm u lạnh lẽo, rõ ràng là một con Quỷ Vương.

Ở góc dưới bên trái cái hang, có một cái ao lớn hơn mười trượng, một mảng lớn lửa màu đen tản mát ra một sự lạnh lẽo.

Vương Trường Sinh khẽ hừ một tiếng, tấm khiên màu vàng chợt hóa thành một mảng lớn hạt cát màu vàng, quay cuồng một trận, ngưng tụ thành một con chim ưng khổng lồ màu vàng hình thể thật lớn, lao về phía quỷ ảnh màu đen.

Hắn lật bàn tay, trên tay có thêm năm cái đinh dài tối đen như mực.

Trên người Vạn Cốt Song Sát có không ít bảo vật nhằm vào quỷ vật, năm cây Định Quỷ Đinh này chính là một trong số đó, có thể cố định quỷ vật ở một khu vực lớn.

Tiếng xé gió “Xẹt xẹt” vang lên, năm cây Định Quỷ Đinh bắn ra, hướng thẳng đến lệ quỷ màu đen.

Lệ quỷ màu đen lật tay, một cây đao xương đen bóng xuất hiện trên tay, bổ vào không trung hướng tới chim ưng khổng lồ màu vàng.

Hào quang màu đen lóe lên, một đạo hào quang màu đen dài hơn mười trượng bắn ra, chém về phía chim ưng khổng lồ màu vàng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi