THẤT GIA VỢ NGÀI LẠI BƯỚNG RỒI!!


Ngôn Lạc Hi cố gắng nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong dạ dày "rầm" một tiếng vẫy cửa, hai tay vòng ngực nhìn chằm chằm vào hai người kia đôi mắt đen tối chứa đựng nụ cười không ấm áp, giọng điệu bình tĩnh hơn cả bình tĩnh.
"Các ngươi tiếp tục đi, tôi coi như thưởng thức một môn thể thao  của đảo quốc phiên bản thật"
Sắc mặt Lục Chiêu Nhiên âm trầm đến lợi hại, kiếp trước hắn là đào hết phần mộ tổ tiên nhà cô, hai lần cùng Lý Trí Viện làm đều bị cô bắt gặp.

Hắn giơ tay cởi áo khoác đắp lên người Lý Trí Viện."Đến phòng nghỉ chờ tôi".
Tuy rằng thân thể Lý Trí Viện bị Lục Chiêu Nhiên cản hơn phân nửa nhưng nghĩ đến Ngôn Lạc Hi hai lần phá hư chuyện tốt chọc tức chết cô ta đi.  Nghĩ rồi dùng hai chân quấn quanh eo Lục Chiêu Nhiên cả người uốn éo như rắn nước:"Chiêu Nhiên, nếu đã muốn xem thì cứ để cô ấy xem đi"
Lục Chiêu Nhiên có mơ hồ cũng có giới hạn.

Lần trước bị Ngôn Lạc Hi bắt tại trận trong lòng hắn không phải là không hoảng sợ.
Đối với Ngôn Lạc Hi hắn thật sự có yêu nhưng trong giới giải trí đầy cám giỗ dễ bị sắc đẹp xung quanh mê hoặc, vì lẽ đó hắn quên mất rằng đã từng thành lập vương quốc giải trí này thế nào để phong cô làm nữ hoàng.
Hắn lạnh mặt đem chân từ bên hông kéo xuống, thanh âm thốt ra không nóng không lạnh đủ để Lý Trí Viện nghe ra hắn đang tức giận: "Viện Viện, nghe lời!"
Lý Trí Viện c ắn môi dưới ngẩng đầu khiêu khích nhìn Ngôn Lạc Hi tựa ở cạnh cửa cùng ánh mắt đầy châm chọc nhìn bọn họ.
Cô ta từ trên bàn làm việc rời đi áo sơ mi từ thân thể tr@n trụi rơi xuống, vết hôn chi chít trên da thịt trắng nõn kia rất chói mắt.

Cô ta đắc ý cười cũng không quan tâm mình có bị cô nhìn thấy hay không nhấc mũi chân hôn lên má Lục Chiêu Nhiên, làm nũng nói: "Vậy anh nhanh lên đừng để người ta chờ lâu"
Nói xong xoay người đi vào phòng nghỉ.

Lục Chiêu Nhiên đi tới ghế làm việc ngồi xuống trực tiếp châm một điếu thuốc
xuyên qua làn khói dày đặc, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng cạnh cửa chưa từng nhúc nhích một bước.
Sự ghê tởm hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô như thể không khí ở đây thật bẩn thỉu.
"Em xông vào đây có phải muốn xem tôi yêu thương người phụ nữ khác như thế nào sao?"
Lục Chiêu Nhiên phun một ngụm khói, làn khói trắng nhạt làm mờ hình dáng của anh.

Ngôn Lạc Hi lẳng lặng nhìn, bây giờ cùng hắn tức giận tựa như tự sỉ nhục ánh mắt nhìn người của cô năm đó, thật sự đủ mù!!
"Lục tổng lấy đi tất cả tài nguyên của tôi, dự định khi nào sẽ phong sát tôi?"
Ngôn Lạc Hi hỏi trực tiếp, thanh âm bình tĩnh ngay cả phập phồng cũng không có.

Nếu như lần trước bắt gặp hắn phản bội, cô còn có thể đau lòng nhưng lần này chỉ còn lại sự ghê tởm.
Lục Chiêu Nhiên nhíu mày:"Em tới để cầu xin tôi tha thứ?" Ngôn Lạc Hi cười lạnh một tiếng,  cô đứng thẳng người lắc đầu:"Không, tôi tới để cảm ơn anh"
"Cảm ơn?"
Lục Chiêu Nhiên hoài nghi nhìn chằm chằm cô, thấy hắn cùng với Lý Trí Viện ở một chỗ như vậy không có cãi nhau rầm trời ngược lại hết sức bình tĩnh muốn cảm ơn hắn? Người phụ nữ này rốt cuộc có động tâm hay không? Ba năm qua rốt cuộc có yêu hắn hay không?
"Đúng, cảm ơn anh ba năm nay không cho tôi củ cải nhỏ thế này cũng cảm ơn anh giơ cao đánh khẽ không cưới tôi rồi mới ngoại tình.

Bất quá Lục Chiêu Nhiên có một ngày anh nhất định sẽ hối hận vì hành động của mình hôm nay!"
Giọng nói Ngôn Lạc Hi vang dội có khí phách, nói xong cô gần như không thèm nhìn đến mặt Lục Chiêu Nhiên đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Lục Chiêu Nhiên nhìn cánh cửa đóng chặt hắn bỗng nhiên luống cuống, vừa đứng dậy lại vô lực ngã ngồi trở lại.

Hắn nặng nề hút một hơi thuốc lại bị sặc khói chảy ra nước mắt.
Một đôi tất quấn quanh người hắn,  nhẹ nhàng cầm lấy điếu thuốc đang cháy dở trên tay rồi dập tắt trong cái gạt tàn.

Lý Trí Viễn ngồi nghiêng trên đùi hắn ngẩng đầu hôn lên cằm hắn
"Chiêu Nhiên, em yêu anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã vì anh mà mê muội."
Lý Trí Viện ngửa đầu nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập sùng bái và kính ngưỡng, giống như là đang cúng bái vị thần của mình.

Lục Chiêu Nhiên đưa tay bóp cằm cô, yên lặng nhìn cô hồi lâu bỗng nhiên bịt kín miệng cô lại, bàn tay to nâng m ông cô ta đặt lên bàn làm việc rồi nắm lấy tay cô ta kéo tới khoá quần tây...
Ngôn Lạc Hi khí thế hung hăng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, dọc đường đi bị không ít người bàn tán cùng chỉ trỏ, cô xem như nhìn không thấy.


Mặc kệ cô có quan tâm hay không, sự phản bội của Lục Chiêu Nhiên cắm rễ sâu trong lòng cô trở thành nỗi đau âm thầm không nói hết bằng lời.

Cô đi ra khỏi tòa nhà công ty còn chưa kịp bi thương, điện thoại di động rung lên trong wechat có thêm một giọng nói, "Nhị Lạc, thật nhàm chán, đến bờ trái chơi với mình đi" Cô lấy kính râm ra đeo vào, đón xe đi bờ trái.
Mới vừa vào cửa, liền đụng phải vị người quen cũ cô đang muốn trốn đã bị đối phương gọi lại:"Tôi nhìn thấy cô rồi trốn cái gì chứ?"
Ngôn Lạc Hi tháo kính râm xuống, xấu hổ vén tóc, "Anh Mạc, bác sĩ Mạc, sao anh lại ở đây?"
Ngôn Lạc Hi thường xuyên đến nhà Điền Linh Vân chơi, tất nhiên cũng biết người đàn ông tuấn mỹ này.

Từ nhỏ bọn họ đã không hợp nhau rồi.

Sự thật ngoại hình hắn không phải dạng vừa phù hợp tiêu chuẩn người trong mộng hoàn hảo của nhiều thiếu nữ, thời điểm Điền Linh Vân chưa thông suốt đã từng thầm mến hắn hai, ba năm.
Về sau khi phát hiện bộ mặt thật đáng ghét của hắn, còn hận không thể chọc mù mắt mình!
"Các người tới thì được, tôi tới thì không được sao? Đi thôi, đưa cô đi gặp Thất ca"
Mạc Thần Dật không nói lời nào nắm chặt cổ tay của cô kéo hướng đến cuối hành lang.
Ngôn Lạc Hi lắc lắc tay, không hất ra, "Ai ai, có chuyện gì từ từ nói đừng động tay động chân, nếu không ngày mai đầu đề tài sẽ nói anh là bạn trai của tôi đó"
Hắn tức thời giật điện ném tay cô ra, cảnh giác nhìn bốn phía, "Cô đừng dọa tôi, tôi cũng không muốn bị người ta vây xem như khỉ"
Ngôn Lạc Hi cười khanh khách, "Bây giờ đã biết tôi đáng sợ rồi chứ gì cho nên anh vẫn nên tránh xa tôi một chút"
Mạc Thần Dật thấy cô xoay người rời đi, vội vàng vòng qua ngăn trước mặt đường đi của cô, "Thất ca đang ở trong phòng, cô không vào tìm anh ấy?
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, "Thất ca là ai?"
"Là người đàn ông của cô"
Mạc Thần Dật thốt ra, không khí trong phòng quá nặng nề, hắn vốn là đi ra ngoài hít thở không khí, không nghĩ tới để hắn bắt gặp một con tiểu yêu tinh, vừa vặn đưa đi cho Đường trưởng lão đỡ thèm!

Vẻ mặt Ngôn Lạc Hi không hiểu ra sao, "Sao tôi không biết lúc nào mình lại có thêm một người đàn ông?"
Mạc Thần Dật lần nữa túm lấy tay cô: "Vào xem rồi biết"
Lúc Ngôn Lạc Hi chưa kịp phản ứng đã bị Mạc Thần Dật kéo vào  trong phòng.

Ánh đèn sáng bừng chiếu đến mọi ngóc ngách, cô đảo mắt xung quanh dừng ở vị trí bốn người đàn ông đang đánh bài.

Ba người trong số đó bình thường chỉ có thể nhìn thấy họ trên các tạp chí về tài chính kinh tế không ngờ lại tập trung đông đủ ở đây.

Thật quá vinh hạnh cho kẻ hèn mọn cô đây rồi!
"Thất ca, em mang người của anh đến cho anh này"
Mạc Thần Dật nói xong đẩy Ngôn Lạc Hi một cái vì bất ngờ chưa kịp đề phòng cô loạng choạng sà vào người đàn ông đặc biệt quen mắt.

Giây kế tiếp xấu hổ không thôi đã
ngồi trên đùi người ta rồi.
Mà cảnh tượng này không hiểu tại sao cảm thấy quen quen như vậy!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi