Ngôn Lạc Hi chú ý tới Trần Ca sắc mặt đã có chút không kiên nhẫn, hai câu này tuy nói đặt câu hỏi liên quan tới 《 Thanh phi truyện , nhưng là xoắn xuýt tình cảm Tô Thanh nằm ngoài nội dung của bộ phim.
Là đạo diễn nổi tiếng trong nước, Trần Ca hy vọng phóng viên quan tâm và tập trung vào chính tác phẩm chứ không phải tìm kiếm chủ đề nóng hổi từ tác phẩm.
“Sự hiểu biết về kịch bản của mỗi người là khác nhau, theo tôi Thất hoàng tử chưa bao đáp lại tình cảm, cũng như chưa từng mở lời hứa hẹn sẽ cưới Bạch Chỉ làm vợ, cho nên không có người thứ ba.
Hơn nữa, hôm nay tôi nghĩ chúng ta nên quay lại chủ đề chính của buổi họp báo "Thanh phi truyền kỳ"
Sau đó, phóng viên cũng không làm khó nữa buổi họp báo kết thúc suôn sẻ.
Lê Trang Trang đứng cạnh đạo diễn Trần Ca, còn Lạc Hi đứng kế bên Bạch Kiêu.
Bức ảnh tập thể tối hôm đó đã được đăng tải lên weibo chính thức của "Thanh phi truyền kỳ" lần nữa thu hút sự chú ý cư dân mạng.
Việc cố tình ăn trộm cảnh và xếp hạng của Lê Trang Trang nhận được nhiều ý kiến trái chiều.
Ngôn Lạc Hi để điện thoại xuống, nhớ tới buổi chiều lúc rời khỏi khách sạn, Lê Trang Trang cười khiêu khích với cô, thái dương giật giật.
Cô biết đây chỉ là sự khởi đầu.
Lệ Dạ Kỳ đi vào nhà, chợt nghe thấy cô ngồi trên sô pha thở dài thở ngắn, anh đưa áo khoác âu phục cho dì Đông, chậm rãi đứng lại trước mặt dì, hai tay chống trên sô pha, cúi người nhìn dì, "Sao vậy?"
Khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ của người đàn ông ngay trước mắt, Ngôn Lạc Hi giơ tay nhéo nhéo mặt anh, xúc cảm không tệ, mặt mày cô cong cong nói: "Sao hôm nay anh tan ca sớm vậy?"
Lệ Dạ Kỳ đưa tay nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, thản nhiên bỏ lại một quả bom nguyên tử.
"Mẹ chúng ta muốn tới"
Ngôn Lạc Hi dại ra nhìn anh, trong đầu cũng chỉ còn lại có câu "Mẹ chúng ta muốn tới", "Mẹ chúng ta muốn tới", "Mẹ chúng ta muốn tới"...
Bị phản ứng ngây ngô đáng yêu của cô lấy lòng, anh đưa tay cô đến bên miệng nhẹ nhàng cắn một cái, khẽ cười nói: "Sợ đến choáng váng?"
Đầu ngón tay ngứa đau, Ngôn Lạc Hi phục hồi tinh thần lại, mạnh mẽ đứng dậy, trán đụng vào cằm Lệ Dạ Kỳ, đầu óc cô đau đến tê dại, ngã xuống sô pha, đưa tay che trán theo phản xạ có điều kiện, "Đau quá"
Lệ Dạ Kỳ lấy tay cô ra, nhìn kỹ trán cô, cái trán trơn bóng no đủ hơi phiếm hồng, anh nhẹ nhàng xoa xoa, "Có đau không?
Vẻ mặt Ngôn Lạc Hi hoảng hốt nhìn anh, "Mẹ anh tới làm gì?
"Gặp con dâu".
Lệ Dạ Kỳ khẽ nhếch môi, cụp mắt nhìn cô mặc quần áo ở nhà, động tác anh nhẹ nhàng nhéo mặt cô.
"Đi thay quần áo đi, mẹ chúng ta đang trên đường tới đây"
Ngôn Lạc Hi lòng như lửa đốt, "Sao anh không báo trước cho em, xem ra em không chuẩn bị chút nào, nếu không anh bảo mẹ anh về trước đi, hôm khác chúng ta lại đến nhà thăm hỏi?"
Lệ Dạ Kỳ thấy nàng sợ không nhẹ, anh khẽ cười nói: "Đừng sợ, mẹ cũng không phải hổ, sẽ không ăn thịt em"
Ngôn Lạc Hi trừng mắt nhìn anh, "Anh còn cười, em sốt ruột muốn chết."
"Ngoan, đi lên thay quần áo được chưa?"
Lệ Dạ Kỳ kéo cô dậy, ôm eo cô đi lên lầu.
Trong phòng thay đồ, Ngôn Lạc Hi rầu rĩ với tủ quần áo.
"Em nên mặc cái gì đây, màu trắng thái tố, màu đỏ quá diễm, nếu không hay là vẫn mặc quần áo ở nhà đi?"
Lệ Dạ Kỳ bất đắc dĩ, anh lướt qua cô, lấy một chiếc váy dài đến đầu gối màu hồng nhạt nhét vào trong ngực cô.
"Cái này đẹp"
Ngôn Lạc Hi cầm lấy váy màu hồng khoa tay múa chân một chút, cô lo lắng hỏi ý kiến của anh, "Màu này có trẻ quá không đủ đoan trang hay không?"
"Không đâu, mẹ mình thích nhất là màu hồng" Lệ Dạ Kỳ trấn an cô, cho dù cô đi thử vai cũng không khẩn trương như vậy, anh có chút đau lòng, xem ra anh đúng là nóng vội.
Đưa tay vuốt ve lông mày đang nhíu chặt của cô, "Đi thay quần áo được chưa hả?"
Ngôn Lạc Hi gật đầu, sự trấn an của anh làm cô như uống một viên thuốc an thần, tuy rằng vẫn khẩn trương lo lắng, nhưng từ từ trấn định lại.
Chỉ chốc lát sau, cô thay váy xong đi ra, bất an nhìn người đàn ông tựa vào cửa tủ quần áo, nghiêng đầu nhìn cô, "Thế nào, có đẹp không?"
Lệ Dạ Kỳ bình tĩnh quét lại cô từ đầu đến chân hai lần, vẻ kinh diễm trong mắt lại càng sâu đậm, anh chậm rãi đi tới bên cạnh cô, khàn giọng mở miệng, "Rất đẹp"
Ngôn Lạc Hi thẹn thùng cúi đầu, bởi vì người nào đó độc tài cùng bá đạo, cô đã lâu không có mặc váy ngắn như vậy, trong lúc nhất thời đều có chút không quen.
Đầu ngón tay hơi lạnh, Ngôn Lạc Hi hạ mắt nhìn lại, ngón áp út bị người nào đó bá đạo đeo lên một chiếc nhẫn kim cương cực lớn, chính là quả trứng bồ câu lần trước cô nhìn thấy trong phòng làm việc.
Cô ngây ngốc nhìn anh, "Đây là tặng cho em?"
Lệ Dạ Kỳ hôn lên mu bàn tay cô, "Ở đây còn có người khác sao?"
Mu bàn tay bị râu của anh đâm có chút ngứa ngáy, cô rụt lại.
Tay, loay hoay trên ngón áp út trứng bồ câu, cười liếc anh một cái, "Anh không có lời nào khác muốn nói với em sao?"
"Nói cái gì?"
"Bình thường tặng nhẫn không phải thổ lộ thì là cầu hôn, anh chọn cái nào? "Ngôn Lạc Hi dí dỏm hỏi.
Lệ Dạ Kỳ bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, anh không am hiểu nói lời tâm tình, lời cảm động nhất chính là lời nói với cô ngày đó ở khách sạn, lúc này nhìn bộ dáng dí dỏm của cô, anh cao quý lãnh diễm trả lời một câu, "Em suy nghĩ nhiều rồi"
Ngôn Lạc Hi bĩu môi, cụp mắt nhìn trứng bồ câu rực rỡ lóa mắt, nụ cười trên môi càng ngày càng đậm.
Được rồi, cho phép anh kiêu ngạo một lần.
Hai người cùng xuống lầu, dì Đông chờ ở dưới lầu, thấy Ngôn Lạc Hi hiếm khi mặc váy, bà cười khanh khách khen ngợi.
"Phu nhân mặc váy càng có mùi vị phụ nữ"
Ngôn Lạc Hi cười đến mắt híp lại, ngọt ngào nói: "Cảm ơn dì Đông"
Lập tức lại đắc ý liếc Lệ Dạ Kỳ một cái, thật giống như đang nói, có nghe không? Không cho tôi mặc váy đó là phung phí của trời.
Lệ Dạ Kỳ trực tiếp phớt lờ.
"Tiên sinh, vừa rồi mẹ anh gọi điện tới, hôm nay bà ấy có việc không đến được, nhờ tôi chuyển lời cho anh một tiếng, lần sau bà ấy lại tới".