THẤT GIA VỢ NGÀI LẠI BƯỚNG RỒI!!


Cố Thiển vẻ mặt mơ hồ nhìn cô:"Cái gì lớn?
Ngôn Lạc Hi đảo tròng mắt, ghé vào bên tai cô nói nhỏ vài câu, Cố Thiển bỗng dưng mở to hai mắt, liên tục lắc đầu:"Không được đâu, lúc em học đại học muốn ở ngoài, anh trai em cũng không cho phép.

"
Chậc chậc, dục vọng khống chế quá mạnh!
"Nếu không như vậy, em đi tìm Thẩm Trường Thanh, nói anh ta biết anh trai không đồng ý, hỏi anh ta có nguyện ý cùng em đi gặp anh trai thuyết phục hay không?" Ngôn Lạc Hi đề nghị nói.

“Lỡ như anh trai không đồng ý thì làm sao" Cố Thiển thấp thỏm hỏi.

Ngôn Lạc Hi suy nghĩ, kỳ thật cô có thể đoán ra, Mặc Bắc Trần sẽ không đồng ý bọn họ cùng một chỗ, nhưng có một số việc không thử, làm sao sẽ biết kết quả?
“Vậy em cam tâm cứ như vậy buông tha Thẩm Trường Thanh sao?”

Cố Thiển cô đơn rũ mí mắt xuống, ngón tay siết chặt, "Em đương nhiên không cam lòng”
"Vậy nghe lời tôi, đưa Thẩm Trường Thanh về gặp phụ huynh, thuận tiện nói cho anh ta biết, em là thân phận nuôi Mặc gia, nếu anh ta chịu vì em mà từ bỏ sự nghiệp đang phát, lúc đó cũng nên học cách đối xử chân thành với người ta.

"
Cố Thiển dùng sức gật đầu, "Chị Lạc Hi, cám ơn chị, em sẽ không dễ dàng từ bỏ, sẽ cố gắng hơn nữa, em tin anh trai nhìn thấy thành ý của Thẩm Trường Thanh, đồng ý cho cả hai ở bên nhau”
Ngôn Lạc Hi đưa tay nhéo má Cố Thiển:"Vậy bây giờ có thể đi ăn cơm chưa?”
“Được”
Buổi chiều quay phim rất thuận lợi, Trần Ca không có lại tìm Ngôn Lạc Hi tra hỏi, hai ngày nay cũng không có cùng Lê Trang trang đối diễn, Ngôn Lạc Hi tại đoàn làm phim thời gian lăn lộn có thể nói như cá gặp nước, rất tự tại.

Bất quá ngày đó Lệ Dạ Kỳ đến thăm, còn hôn cô trước mặt mọi người, trong đoàn làm phim truyền ra chút tin đồn, cô cũng không để ý tới.

Nói cô ôm đùi cũng được, nói cô bị quy tắc ngầm cũng được, dù sao cũng không thay đổi được sự thật cô bị Lệ Dạ Kỳ ngủ, cần gì để ý?
Buổi tối, hai người đi ra Bình Dương cung, liền thấy Thẩm Trường Thanh một thân áo khoác màu đen đứng ở dưới thành lâu chờ.

Cố Thiển cắn môi nhìn Ngôn Lạc Hi, lại nhìn Thẩm Trường Thanh đứng cách đó không xa, có chút do dự không tiến tới.

Ngôn Lạc Hi vỗ vỗ vai Cố Thiển, cười khanh khách nói: "Đi đi, nói rõ ràng, để anh ta lựa chọn, đừng để cuộc sống của mình lưu lại tiếc nuối”
Cố Thiển còn chưa nhúc nhích, Thẩm Trường Thanh đã đi tới đứng lại trước mặt hai người, đôi mắt đen nhánh thâm thúy của anh không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Thiển, sự lo lắng trên khuôn mặt tuấn tú ngay cả Ngôn Lạc Hi cũng cảm giác được.


“Thẩm Trường Thanh, tôi giao Thiển Thiển cho anh, hai người nói chuyện đàng hoàng, tôi đi trước.

"Ngôn Lạc Hi vẫy vẫy tay với hai người, ngồi vào xe bảo mẫu.

Xe rời khỏi Bình Dương cung, Ngôn Lạc Hi xuyên qua cửa sổ thủy tinh tối màu, nhìn thấy hai người dưới cổng thành đã kìm lòng không đậu ôm nhau, cô chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong lòng lại có chút buồn bã mất mát.

Văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất của truyền thông Tụ Tinh, thư ký Lâm Sách cầm tờ báo vừa mới sắp xếp vội vàng đi vào văn phòng, Mặc Bắc Trần ngẩng đầu liếc cậu ta một cái, "Chuyện gì kích động như vậy?"
Lâm Sách đặt tờ báo lên bàn làm việc của anh, giọng nói có chút căng thẳng, "Mặc tổng, tin tức vừa mới sắp xếp, anh xem qua một chút”
Mặc Bắc Trần rũ mắt nhìn đầu đề giải trí, trên tiêu đề viết: Thẩm Trường Thanh yêu đương thực chùy, yêu không phải đại minh tinh, mà là tiểu trợ lý.

Phía dưới văn hay tranh đẹp, phối với hai tấm ảnh, một tấm là Thẩm Trường Thanh hôn Cố Thiển dưới tường cung, còn một tấm là hai người ở dưới thành lâu gắt gao ôm nhau.

“Phanh" một tiếng, đồ trang trí tinh xảo giá trị xa xỉ trên bàn làm việc rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.


Lâm Sách khiếp sợ nhìn Mặc Bắc Trần bỗng nhiên tức giận, trong lòng kinh hãi không thôi, chỉ vào đầu ngón tay nhanh chóng nhiễm đầy máu tươi nói, "Mặc, Mặc tổng, tay của anh chảy máu rồi”
Khóe mắt Mặc Bắc Trần đỏ tanh, hai tay chống ở trên báo, đem báo chí nặn thành một cục, lạnh giọng nói: "Trước đó tôi kêu cậu phong sát Thẩm Trường Thanh, hiện tại có thể bắt đầu được rồi”
Dám mơ ước nữ nhân của Mặc Bắc Trần thì phải chuẩn bị tốt trả giá thê thảm!
“Vâng, tôi lập tức đi làm.

"Lâm Sách nhìn ngón tay vẫn chưa cầm máu của Mặc Bắc Trần, môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Mặc Bắc Trần ngã ngồi trở lại trên ghế, tầm mắt dừng ở bọn họ ôm hôn trên ảnh chụp, ánh mắt dần dần hiện lên một chút tàn khốc cùng tàn quyết.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi