THẤT GIA VỢ NGÀI LẠI BƯỚNG RỒI!!


Ngôn Lạc Hi hai tay chống nạnh làm ấm trà.
"Tốt lắm, cậu sớm biết tôi sẽ bị anh ta thu thập mà nhắc nhở tôi, cậu có còn là bạn thân của tôi hay không?"
Điền Linh Vân nhìn cô nổi giận vội vàng cười làm lành.

"Đương nhiên là phải rồi, cậu nói xem tôi sáng sớm đã tới thăm cậy đối với cậu thật sự quan tâm"
"Chết tiệt, cậu đến xem tôi hay đến xem chuyện cười?" Ngực Ngôn Lạc Hi ngứa dữ dội, muốn đưa tay gãi, nhưng nơi này khắp nơi đều là ánh mắt, cô đành phải chịu đựng, xoay người đi đến phòng hóa trang.
Điền Linh Vân hấp tấp đi theo phía sau cô, "Đương nhiên đến thăm cậu, không có cậu làm gì có chuyện cười"
Ngôn Lạc Hi tức giận không chịu được, cô xoay người trừng mắt.
"Cút ngay, tôi quyết định từ nay về sau tuyệt giao với cậu"
"Đừng a, cậu xem tôi mềm mại đáng yêu như vậy kia mà, sao cậu có thể nhẫn tâm tuyệt giao chứ?"
Ngôn Lạc Hi cả người giật mình, tát nhẹ cái vào mặt cô gái, ghét bỏ nói: "Lớn tuổi còn bày đặt bán manh, tôi nuốt không trôi"
Nói xong, cô ngạo kiều quay đầu đi vào phòng hóa trang nơi này không có người cô vội vàng đưa tay vào áo, liều mạng gãi, ngứa chết được.
Điền Linh Vân đi vào thấy thế, lo lắng nhìn cô, "Nhị Lạc, sao lại ngứa thành như vậy, có phải dị ứng với kim loại không?"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu: "Chắc không phải, có thể là do bị nổi rôm cả đêm"
Điền Linh Vân xoay người khóa cửa lại bước nhanh tới, vén quần áo của cô lên, nhìn thấy phía dưới dây lưng nội y nổi lên mụn nhọt thật nhỏ, cả người bị cô cào rách da, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Điền Linh Vân nhíu mày nói: "Triệu chứng này thoạt nhìn không giống nổi rôm sảy, muốn đến bệnh viện khám không?"
Vị trí ngứa quá xấu hổ, Ngôn Lạc Hi nào dám đi bệnh viện?
"Không, cố nhịn chút là ổn" Ngôn Lạc Hi đưa tay gãi lưng kết quả gãi không được, cô nói.
"Bé cưng gãi giúp mình, ngứa sắp chết rồi"
Điền Linh Vân cầm quần áo của cô, một bên dùng ngón tay gãi, một bên hỏi: "Có đúng chỗ không? Nơi này hả?"
"Đúng đúng đúng, bên cạnh một chút, chính là chỗ đó" Ngôn Lạc Hi chỉ dẫn
Điền Linh Vân tìm được nơi cô nói, trên da thịt trắng nõn có một khối cứng rắn nổi đỏ, nói: "Có cảm thấy thoải mái một chút hay không?"
"Ừ, anh dùng chút sức đi.

"Ngôn Lạc Hi thoải mái thở dài một tiếng.
Họ lại không biết, nhất cử nhất động của hai người bị camera lỗ kim lắp đặt ở vị trí tàng hình quay lại, góc độ thập phần xảo quyệt, hơn nữa đối thoại của hai người cực kỳ mập mờ làm người ta có ý nghĩ kỳ quái.
Câu lạ bộ tư nhân MG, phòng VIP ngập khói.
Lệ Dạ Kỳ ngậm điếu thuốc trong miệng, tuỳ ý cầm lấy thẻ bài người đi trước đưa tới dùng hai tay ấn xuống, dáng vẻ có chút côn đồ, có chút xấu xa, lại có khí chất bá đạo khó tả.
Ánh mắt của ba gia tộc còn lại nhìn sang, Mạc Thần Dật như thế nào kêu gào.
"Chết tiệt, Thất ca, anh hôm nay may mắn dữ vậy sao? Tôi thua sắp tụt quần rồi"
Bách Lý Dã cà lơ phất phơ nhìn hắn, sau đó âm dương quái khí nói: "Mất quần cũng không sao, anh bảy hôm nay là đen tình đỏ bạc a!"
Ngón tay dài rõ ràng của Lệ Dạ Kỳ cầm điếu thuốc đốt tro thuốc, vân đạm phong khinh quét Bách Lý Dã một cái đẩy bài trước mặt: "Không chơi nữa"
Một nhân vật lớn giàu có tiếng tăm ở đế đô ai cũng mang trên người vài tật xấu.

Bách Lý Dã chính là hoa hoa công tử tiêu chuẩn, hắn sở dĩ không thích Ngôn Lạc Hi, kỳ thật là bởi vì đối với cô từng sinh lòng chiếm hữu làm của riêng.
Hai năm trước, Ngôn Lạc Hi đã là có chút danh tiếng quốc dân nữ số 2, bộ dạng xinh đẹp, diễn xuất cũng đáng khen.
Một lần tham dự tiệc, Bách Lý Dã liếc mắt một cái chọn trúng cô, sau đó tặng hoa tươi trang sức trắng trợn theo đuổi cô.

Thật tiếc, cô gái kia tính khí thất thường thì thôi đi đã vậy xấu xa đem hết hoa tươi trang sức trả lại toàn bộ còn dám kêu người nói với hắn.

Nếu dám quấy rầy cô lần nữa, cô liền đem thứ hắn tặng gửi về Bách gia để ông già dạy dỗ lại con trai thật tốt!
Lần trước Ngôn Lạc Hi ngồi đối diện hắn, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra cô, so với hai năm trước trưởng thành hơn một chút, hơn nữa còn xinh đẹp quyến rũ lòng người.
Nhưng điều làm hắn buồn bực chính là cô hoàn toàn không nhận ra hắn.

Hắn vì quá khứ canh cánh trong lòng, kết quả người ta lại coi hắn như mây khói thoảng qua, không chút nào đặt vào mắt, lòng tự trọng của hắn sao có thể không bị tổn thương được chứ?
Lệ Dạ Kỳ đứng dậy, đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống.
Chạng vạng tối, ánh tà dương buông xuống.

Người đàn ông đang ngồi trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, nét mặt nghiêm nghị, áo sơ mi trắng và quần tây đen, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng.

Chiếc đồng hồ quý giá phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Anh cắn điếu thuốc bằng miệng, trông có vẻ mệt mỏi tâm sự nặng nề.

Mặc Bắc Trần nháy mắt với Mạc Thần Dật.
Mạc Thần Dật vội vàng đứng dậy, kéo Bách Lý Dã đi về phía cửa, "Tôi hút hết thuốc rồi, theo tôi xuống mua gói mới"
"Không hút nữa, bên ngoài nắng như vậy muốn thiêu chết tôi hay gì?"Bách Lý Dã bất đắc dĩ nói.
"Tôi chỉ thích hút thuốc của mình thôi, đi đi, lại lại nhiều bụng cũng nhỏ.

Anh thì suốt ngày ở phòng làm việc, nhìn bụng kìa một vòng thịt rồi coi chừng đến tuổi trung niên thì xấu xí" Mạc Thần Dật cuối cùng cũng kéo được anh ta đi.
Mặc Bắc Trần đi tới sô pha đơn đối diện Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống, đôi mắt màu đen rất thâm thúy, mặt mày sạch sẽ anh tuấn không có bất kỳ dao động nào, châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: "Sống chung với vợ thấy thế nào?"
Cả buổi chiều, anh thắng bài cũng không cười qua, bưng một khuôn mặt táo bón hút thuốc cả buổi làm người ta khó coi.

Nếu không biết gần đây Lệ thị nằm trong tay anh còn tưởng Lệ thị phá sản.

Lệ Dạ Kỳ dập tắt khói, mắt đen lẳng lặng nhìn dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng quý khí của Mặc Bắc Trần, anh nói: "Lão đại, dưới tình huống nào phụ nữ không muốn bị đàn ông chạm vào?"
Đại khái là thật sự phiền lòng, nếu không nhất định không bao giờ mở miệng hỏi được.
Mặc Bắc Trần hai chân ưu nhã đan vào nhau, nói trúng tim đen: "Cô ấy không yêu cậu!"
Đồng tử Lệ Dạ Kỳ co lại, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.

Anh suy nghĩ cả buổi, không phải không nghĩ ra khả năng đó, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.

Một người đàn ông mị lực như anh lại không thể lọt vào mắt phụ nữ kia.
Thấy anh không nói lời nào, Mặc Bắc Trần hỏi: "Vậy cậu yêu cô ấy?"
"Không có! "Lệ Dạ Kỳ trả lời rất nhanh, giống như đang phủ nhận muộn màng mình thật sự đã động tâm.
Mặc Bắc Trần yên lặng nhìn, cũng không nói lời nào, ánh mắt kia lại giống như hiểu rõ tất cả.
Lệ Dạ Kỳ bị nhìn đến phiền lòng anh đứng lên, đi thong thả đến trước cửa sổ, nhìn ra xa, "Tình yêu với tôi giống như sương giá, tôi sẽ không giao trái tim mình cho bất cứ ai"
Mặc Bắc Trần hiểu rõ đoạn chuyện cũ kia, biết anh bị thương nặng bao nhiêu, hắn lắc đầu thở dài, "Nếu có một ngày, cô vợ nhỏ xin lấy đi trái tim cậu, lúc đó cho hay không cho?"
Lệ Dạ Kỳ nhất thời tim đập mạnh, nhìn mình phản chiếu trên cửa sổ sát đất, trên mặt xẹt qua một chút mờ mịt, nói: "Cô ấy không bao giờ hỏi".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi