THẤT GIA VỢ NGÀI LẠI BƯỚNG RỒI!!


Lệ Dạ Kỳ siết chặt cổ tay cô, hơi dùng sức kéo tay cô ra, bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, sau đó cúi người bế ngang cô lên, sải bước ra khỏi phòng tắm.
Ngôn Lạc Hi không có bất kì mảnh vải che thân nào trên người.

Tất cả sự tr@n trụi đều rơi vào mắt người đàn ông.
Cô xấu hổ và giận dữ che mắt người đàn ông, lại bị anh khéo léo né tránh.
"Yên tâm, khẩu vị tôi có nặng hơn nữa, cũng không hứng thú với vỏ sầu riêng".

Giọng lạnh lùng giễu cợt của người đàn ông vang lên bên tai, giây tiếp theo cô đã bị ném lên giường.
Ngôn Lạc Hi kéo chăn lăn một vòng trên giường, quấn mình thành tằm bảo bảo.

Cô đề phòng nhìn anh chằm chằm, có chút mơ hồ, "Vỏ sầu riêng gì?"
"Ngực của em" Ánh mắt người đàn ông trắng trợn liếc qua, rất là ghét bỏ.
Ngôn Lạc Hi nhất thời phản ứng lại, cô tức giận đến ngực muốn nổ tung:"Vỏ sầu riêng vậy mỗi tối anh ôm làm gì? Tại ai mà tôi như vậy?"
Người đàn ông nhướng mày:"Em nói cái gì?"
Ngôn Lạc Hi lập tức trút giận cô còn không biết buổi sáng anh nổi giận cái gì.

Lúc này oán hận anh có bệnh ghiền sữa không chừng đem cô liền tại chỗ trận pháp.
"Tôi nói trên người tôi rất ngứa muốn bổ chút phấn rôm, anh có thể ra ngoài trước không?"
Vừa rồi giãy dụa một phen, trên người lại ra mồ hôi, lúc này chỗ rách da một trận ngứa đau.
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, "Trên người em không phải rôm sảy, là dị ứng, anh gọi điện thoại cho bác sĩ tới xem cho em"
Buổi sáng Điền Linh Vân nói cô bị dị ứng còn bác bỏ, lúc này nghe Lệ Dạ Kỳ nói không hiểu sao tin tưởng gật đầu.

"Cái đồ chơi rách nát kia, quá không đáng tin cậy"
Lệ Dạ Kỳ lành lạnh liếc cô một cái, lấy di động gọi điện thoại.
Nửa giờ sau, một nữ bác sĩ vội vã chạy tới, kiểm tra Ngôn Lạc Hi một chút, cô nói: "Đúng là dị ứng kim loại rồi, cần tiêm một mũi dị ứng, còn có mụn đỏ trên người sẽ rất ngứa, không nên dùng tay gãi, rách da rất dễ bị nhiễm trùng."
Ngôn Lạc Hi che ở trong chăn, không dám nhìn vào mắt Lệ Dạ Kỳ, mặt người này tối sầm, thật không phải kh ủng bố bình thường.
Nữ bác sĩ tiêm cho cô, lại kê đơn uống thuốc và bôi thuốc ba ngày, dặn dò cô hai ngày nay mặc áo ba lỗ rộng thùng thình, miễn cho vết thương bị nhiễm trùng.
Chờ nữ bác sĩ đi rồi, trong phòng ngủ lâm vào yên tĩnh quỷ dị.

Lệ Dạ Kỳ đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống nàng chằm chằm, trầm giọng nói: "Em không định giải thích rõ ràng?"
Ngôn Lạc Hi nhìn vẻ mặt kh ủng bố của anh, cô bĩu môi, thấp giọng nói: "Chính là dị ứng kim loại"
Lệ Dạ Kỳ cười lạnh, "Buổi tối ngủ ngay cả nội y cũng không chịu mặc, ngủ cả đêm thức dậy liền dị ứng kim loại, Lệ phu nhân, em cảm thấy tôi rất dễ lừa dối sao?"
Ngôn Lạc Hi hận chết bộ dạng chết tiệt này của anh, cô ngồi dậy, tức giận nói: "Còn không phải trách anh, buổi tối thế nào cũng phải nằm sấp trên ngực tôi, cũng không nhìn xem anh đã lớn tuổi rồi còn tìm sữa như búp bê"
Người đàn ông đẹp trai quý phái lặng lẽ đứng đó một nét bối rối thoáng qua trên khuôn mặt.
"Lớn tuổi? Em nói anh già?"
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu trừng mắt nhìn, bây giờ cô đang chê anh già sao?
Đừng để ý tới chuyện đó, là tôi tìm người tạo ra vòng kim loại đề phòng anh, dị ứng là tôi đáng đời nhưng anh có thể thay đổi tật xấu này hay không, về sau tim tôi suy yếu đều do anh"
Lệ Dạ Kỳ sờ sờ sống mũi, vẻ mặt càng không được tự nhiên trầm giọng ra lệnh: "Cởi qu@n áo ra, anh bôi thuốc cho em"
Ngôn Lạc Hi thở phì phò nói: "Tôi nói nhiều như vậy, anh có nghe không?"
Cô thừa nhận thật ra cô không ghét thân mật với anh, nhưng mỗi sáng thức dậy lại thấy một người tựa đầu vào ngực mình, thật sự rất đáng sợ.
“Ừm.” Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống bên giường, không chút để ý mở hộp thuốc ra, lấy thuốc mỡ bên trong ra trả lời không có thành ý gì.
Vốn tưởng rằng cô chán ghét sự đụng chạm của anh, bây giờ xem ra là anh hiểu lầm.

Không hiểu sao trong lòng lại có vài phần vui mừng.

Không có người đàn ông nào có thể chấp nhận sự chán ghét của vợ mình.
Ngôn Lạc Hi thất bại nhìn anh.

"Mai mốt anh còn tái phạm, chúng ta chia giường ngủ"
“……”
"Nằm xuống, anh bôi thuốc cho em".

Giọng nói người đàn ông mang theo mệnh lệnh bá đạo.
Ngôn Lạc Hi không tình không muốn nói: "Anh gọi dì Đông vào, tôi không muốn dì bôi thuốc"
Lệ Dạ Kỳ bóp tuýp thuốc mỡ, hơi nhướng mày,
"Bôi thuốc mau, đừng lộn xộn với anh, hay là muốn anh cởi dùm?"
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, chán ghét chết được cái nhìn để ý của anh, cô cắn răng dùng sức cởi bỏ nút áo, cuối cùng cũng chỉ là rụt rè cởi một nửa, lộ ra hơn nửa sau lưng, không dám thật sự đem quần áo toàn bộ lột s@ch.
Cô nằm sấp trên gối, sau lưng mát mẻ, mang đi vài phần ngứa đau vô cùng thoải mái khẽ than một tiếng.
Lệ Dạ Kỳ ngồi ở bên giường, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào lưng đẹp của cô, ngón tay mềm mại lướt qua lưng cô.
"Vợ à, em còn kêu r3n bậy bạ anh không cam đoan tôi có thể kiềm chế được hay không"
Ngôn Lạc Hi: "...."
Lau lưng xong, Lệ Dạ Kỳ thu tay lại, trầm giọng ra lệnh: "Quay lại"
Ngôn Lạc Hi vội vàng ngồi dậy, mặc quần áo vào, nói: "Phía trước tôi nhìn thấy được có thể tự làm"
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ không nhúc nhích nhìn cô, một lúc lâu đưa thuốc mỡ qua, trầm mặc đứng dậy đi ra ngoài.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, Ngôn Lạc Hi hơi thở dài, cuối cùng không cần đối mặt với ánh mắt bức bách của anh.

Trong thư phòng, Lệ Dạ Kỳ đứng trước cửa sổ sát đất, giữa ngón tay rõ ràng kẹp một điếu thuốc đã cháy một nửa, khói xanh lượn lờ, xao động sôi trào trong cơ thể anh chậm rãi bình ổn lại.
Chưa từng có nữ nhân nào đối với anh lực ảnh hưởng lớn như vậy chỉ là nhìn thôi liền muốn đè cô dưới thân mà ăn sạch!
Trước kia trong quân đội thanh tâm quả dục, khả năng kiềm chế bất bại đến cả Tịch Uyên còn phải giễu cợt.
Nhưng từ khi cưới người phụ nữ này, mỗi phút mỗi giây nhìn thấy cô đều nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Anh nhắm mắt cố gắng xua đi những thứ suy nghĩ linh tinh trong đầu nhưng hình ảnh đó lại hiện lên lần nữa, cô nằm trên giường, tiếng kêu r3n êm nhẹ như mèo thật sự anh bị cô bức sắp phát điên rồi!
Ngôn Lạc Hi thoa thuốc xong, vừa ngã xuống giường định nghỉ ngơi một lát, điện thoại vang lên, cô đưa tay lấy máy, "Chị Lâm, sao vậy?"
"Lạc Hi em lại ở một chỗ với Phó Luân rồi?"
Giọng nói đau đầu vạn phần của chị Lâm truyền đến, gần đây chị bận rộn dẫn theo hai ba người mới, trong chốc lát cũng không để ý
tới Ngôn Lạc Hi.

Kết quả cô vừa mới bị fan não tàn của Lý Trí Viện vây công, hiện tại lại xảy ra sự cố.
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, "Anh ấy là nam chính Cẩm Cung không quấy rầy anh ấy cũng khó"
Chị Lâm vuốt trán, "Em tự xem hot search đi, fan của Phó Luân tuyên bố muốn gửi dao cho em, chị thấy năm nay em phạm thái tuế, sẽ bị những fan bôi đen đến thương tích đầy mình"
Ngôn Lạc Hi linh cơ khẽ động, cũng không cảm thấy phiền phức, cô cười híp mắt nói: "Chị Lâm, em và Phó Luân đang quay Cẩm Cung, em còn đang muốn tuyên truyền tạo thế như thế nào, cơ hội này tới vừa vặn hợp lý".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi