THẤT GIA VỢ NGÀI LẠI BƯỚNG RỒI!!


Ngôn Lạc Hi không nghĩ nhìn anh nghiêm túc như thế mà không biết xấu hổ trơ trẽn cả quỷ cũng phải sợ.

Cô làm bộ mất trí, mờ mịt nhìn anh, "Nói cái gì?"
Lý Dạ Kỳ nhìn cô ánh mắt sâu xa kiềm chế còn có một tia khinh thường, tựa hồ cười nhạo cô giả ngu.
Ngôn Lạc Hi quay mặt nhìn trời nhìn đất nhìn mây ngoài cửa sổ không thèm nhìn anh.

Trong lòng đang nghĩ, nghẹn chết tên khốn nhà anh đi, không trả lời, không trả lời, có ngon thì cắn tôi đi!
Lệ Dạ Kỳ nhìn dáng vẻ đắc chí của cô, anh đột nhiên nghiêng người qua.
Ngôn Lạc Hi hoảng sợ, thân thể theo bản năng dán sát vào lưng ghế, trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình.
"Anh làm...!đau..."
Hơi thở nam tính nóng bỏng phút chốc tới gần, thậm chí không cho cô thời gian tránh né, bỗng nhiên há miệng c ắn môi dưới của cô.
Một cỗ nhiệt khí ở ngực ầm ầm nổ tung, Ngôn Lạc Hi mặt đỏ đến sắp tan chảy, cô đẩy anh ra, trở tay che cánh môi mềm mại, cả người giống như nai con hốt hoảng, kinh hãi trừng mắt nhìn anh.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới, anh sẽ cắn cô, hơn nữa còn là cách cắn mập mờ như vậy.
"Anh!"
Lệ Dạ Kỳ lui trở về, đôi mắt đen yên tĩnh không tiếng động nhìn chằm chằm nàng, tựa như tôi nụ cười sung sướng, "Không phải em kêu anh sao?"
Ngôn Lạc Hi trợn tròn mắt, gương mặt đỏ rực giống như quả táo đỏ chín, thủy nộn mềm mại làm cho người ta muốn cắn một miếng.


Sao cô lại quên, tên khốn này biết đọc suy nghĩ chứ!
Cô nghiến răng, nhìn đôi môi mỏng manh của anh, rất muốn cắn lại, nhưng nhìn thấy bộ dáng không có ý tốt kia thì liền nhận sợ.

Kiêu ngạo hất đầu mặc kệ anh ta.
Lệ Dạ Kỳ còn muốn trêu chọc cô hai câu, điện thoại di động vang lên, anh cầm lấy kết nối, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, lộ ra sự xa cách khó có thể thân cận.
Nghe hắn đối thoại, đối phương chắc là đối tác trên thương trường, nói chuyện vài câu liền cúp máy.
Ngay cả thời gian th ở dốc cũng không có, di động tiếp tục vang lên.

Dọc theo đường đi, trong xe đều là tiếng Lệ Dạ Kỳ nói chuyện điện thoại.
Thanh âm của anh rất có cảm xúc, lúc thấp giọng nói chuyện với nhau, cả người đều tản ra khí chất nghiêm trang lạnh lùng, đồng thời lại rất hấp dẫn ánh mắt người bên ngoài.
Ngôn Lạc Hi không tự chủ được nhìn anh, lúc làm việc trông đứng đắn hẳn mặt mày đều lộ ra nghiêm túc, hoàn toàn không có giống như vừa rồi "Khi dễ" cô mọi lúc, xấu xa, lưu manh đáng ghét! Người đàn ông này là như vậy, kỳ thật rất có mị lực.
Ngôn Lạc Hi kiên quyết không thừa nhận, sở dĩ cô cảm thấy anh có mị lực, là bởi vì anh rất đẹp trai.
Hơn nữa loại đẹp trai này, không phải loại tiểu thịt tươi như Phó Luân non nớt như ánh mặt trời, mà là khí phách mạnh mẽ hormone nam tính dồi dào làm người ta cảm thấy an toàn là loại các giác muốn dựa dẫm.
"Lúc ấy vì sao cưới tôi? "Ngôn Lạc Hi bị cuốn trong làn suy nghĩ chưa kịp phản ứng đã buộc miệng thốt ra.
Lệ Dạ Kỳ vừa cúp điện thoại, nghe được câu hỏi của cô, anh quay đầu lại nhìn cô cười như không cười nói: "Nhìn thuận mắt, ngủ thoải mái"
"Cút! " Ngôn Lạc Hi một cước đá tới.
Tất nhiên là không thể thực hiện được, cô phẫn nộ thu chân về, kỳ thật trong lòng cô rất rõ, Lệ Dạ Kỳ cưới cô, không thể nào là dạng yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên được.
Chỉ là từng diễn nhiều bộ phim thần tượng như vậy, trong lòng thế nào vẫn sót lại tia ảo tưởng.
Nếu vừa gặp đã yêu, ngược lại cũng lãng mạn.
Nhưng tên hỗn đản này căn bản là đem cưới cô về chỉ để hợp pháp ngủ mà thôi.
Ngôn Lạc Hi suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn có khẩu khí cứng ở trong lòng không cam lòng yếu thế nói: "Thật ra cũng không có gì.

Tôi xem như vô cớ nhặt được một anh chồng đẹp trai, ngốc nghếch và giàu có mà thôi"
Ngốc nghếch và giàu có?? Hảo nha!! Cô ấy quả nhiên dám nói!! Chu Bắc nhịn cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lệ Dạ Kỳ tuấn sắc mặt tối sầm ngước mắt nhìn qua, Chu Bắc vội vàng nghiêm mặt nói: "Thất gia, tôi cái gì cũng không nghe thấy, các ngươi từ từ trò chuyện"
Xe chạy vào biệt thự, Ngôn Lạc Hi đẩy cửa xuống xe, cuối cùng cảm thấy hô hấp thông suốt một chút, cô nhìn Lệ Dạ Kỳ ngồi trong xe, anh lại đang nghe điện thoại, xem ra không có ý định bước xuống.
Cô khom lưng ra hiệu với anh, Lệ Dạ Kỳ lấy di động ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, "Buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy loạn, có việc thì gọi điện thoại cho anh"

Ngôn Lạc Hi gật đầu có lệ, cô đóng cửa, lùi về phía sau một bước.
Xe ở phía trước quay đầu, nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, Ngôn Lạc Hi đứng dưới bóng cây một lúc, mới xoay người đi vào trong biệt thự.
Buổi tối, trước khi Ngôn Lạc Hi đi ngủ, Lệ Dạ Kỳ cũng không trở về.

Cô nằm trên giường nhìn trần nhà, trong lòng rối loạn dữ dội, điện thoại di động rung lên, cô cầm lên nhìn thoáng qua, phía trên có một giọng nói, cô mở ra, truyền đến giọng nói của Lục Chiêu Nhiên.
"Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Ngôn Lạc Hi tâm phiền ý loạn tắt máy ném nó lên tủ đầu giường, kéo chăn che đầu ngủ.
Ngày hôm sau, Ngôn Lạc Hi dậy thật sớm, khi tỉnh lại phát hiện Lệ Dạ Kỳ trắng đêm không về, cô nhíu mày, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Ăn xong bữa sáng, chú Trịnh đưa cô đến đoàn làm phim, chậm trễ hai ngày, cả ngày hôm nay đều là cảnh của cô.

Cả ngày trôi qua, cổ họng
cô đều khàn, ngồi dưới tán ô nghỉ ngơi.
"Chị Lạc Hi.

"Có người đang gọi cô.
Ngôn Lạc Hi quay đầu lại, nhìn thấy nhân viên giải trí Hằng Tinh, ánh mắt của cô rơi vào trên chiếc hộp tinh xảo trong lòng anh ta, thản nhiên nói: "Tìm tôi có việc?"
Đây là lễ phục và giày do Lục tổng bảo tôi đưa tới, anh ấy nói sáu giờ chiều sẽ tới đón cô đúng giờ, xin cô thay lễ phục và giày cho tốt.
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, Lục Chiêu Nhiên cứ như vậy chắc chắn cô nhất định sẽ đi?
"Biết rồi để lễ phục vào phòng thay đồ đi"
Ngôn Lạc Hi thờ ơ uống một ngụm nước khoáng, hơi thất thần.


Phó Luân đang mặc trang phục cưỡi ngựa màu xanh đậm quả nhiên anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, anh ta khẽ lắc quạt xếp, cụp mắt nhìn cô, "Buổi tối em muốn đi tham dự tiệc sao?"
"Em còn đang suy nghĩ.

"Ngôn Lạc Hi tâm sự nặng nề nói.
Phó Luân ngồi xuống ghế đối diện cô, "Tham gia tiệc cũng làm em rối rắm thành như vậy?"
Ngôn Lạc Hi liếc xéo, "Em ngại trên weibo họ mắng em còn chưa đủ lợi hại a?"
Phó Luân cầm quạt gãi đầu, nói sang chuyện khác: "Người đại diện của anh đã thương lượng với tổ làm chương trình truyền hình thực tế, bọn họ ngược lại có ý mời chúng tôi tổ đội, nhưng Lục tổng của công ty các em có chút không phúc hậu, chào giá rất cao.
"Anh ta ra giá bao nhiêu?"
Phó Luân đưa tay so một con số.
"Một triệu? "Ngôn Lạc Hi suy đoán.
"Phó Luân lắc đầu, "10 triệu".
"Anh ta bị điên à?!" Ngôn Lạc Hi biết giá trị của bản thân ở mức độ nào, hiện tại là không cần phí ra sân, người ta cũng chưa chắc để ý đến cô, Lục Chiêu Nhiên lại dám rao giá trên trời, hắn ta muốn cắt đường sống của cô mà!
"Anh cũng cảm thấy anh ta điên rồi" Phó Luân như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Ngôn Lạc Hi bỗng nhiên đứng lên, hùng hổ nói: "Em quyết định, đêm nay đi dự tiệc" Cô muốn nhìn xem rốt cuộc Lục Chiêu Nhiên muốn làm gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi