THẤT GIA VỢ NGÀI LẠI BƯỚNG RỒI!!


Tác phẩm điện ảnh truyền hình của Ngôn Lạc Hi được đề cử giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất là bộ phim lịch sử cổ trang "Kỳ quý nhân", vai diễn của cô trong phim là em gái của Kỳ quý nhân, một tiểu cung nữ vừa đáng thương vừa đáng hận, vì có được tình yêu mà không từ thủ đoạn.
Trong phim, cô giúp Kỳ quý nhân lên ngôi trở nên hung ác đáng sợ nhưng khi đối mặt với người mình yêu lại cười rất nắng mang tính chất chữa lành.

Vì thế cư dân mạng gọi cô là "Nữ Thần Mặt Trời".
Ý nghĩa nụ cười của cô ấy sẽ làm lu mờ cả ánh mặt trời.
Khi cô kéo Phó Luân lên sân khấu, trên màn hình chiếu một đoạn diễn xuất điên cuồng của cô, là cảnh tượng bị người mình yêu phụ lòng.

Trong tay cô lúc đó nắm chặt chủy thủ, thống khổ mà bi thương nhìn đối phương, không chất vấn, cũng không c ắm vào ngực người kia, cô mặc áo cưới đỏ thẫm tươi cười xinh đẹp vén lên một sợi tóc đen, ánh mắt trống rỗng nhìn ống kính, tuyệt quyết chặt đứt tóc đen.
"Từ nay về sau, tình nghĩa giữa ta và ngươi như sợi tóc này, nhất đao lưỡng đoạn!" Cuối ống kính, dừng lại ở lúc cô xoay người váy đỏ tung bay, bóng lưng đau thương cùng sầu bi nói không nên lời kia.
Toàn bộ hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ống kính chuyển đến trên người cô và Phó Luân.

Đại khái bởi vì khẩn trương, Ngôn Lạc Hi không cẩn thận giẫm phải làn váy của mình, Phó Luân vội vàng đưa tay đỡ eo của cô, đợi cô đứng vững liền thu tay về, đồng thời nắm tay cô lên đài.
Dưới hàng ghế khách quý, Lệ Dạ Kỳ nhìn thấy một màn như vậy, lông mày nhíu chặt, khóe môi hơi mím lại hơi trầm xuống, biểu hiện trong lòng hắn không vui.


Lê Trang Trang thấy thế, hạ giọng nói: "Trai đẹp gái xinh đứng chung khung hình, đẹp như một bức tranh."
Lệ Dạ Kỳ cười lạnh một tiếng:"Cậu ta đẹp trai lắm sao?"
Lê Trang Trang làm bộ không nghe thấy giọng nói không vui của anh, cố ý nói: "Phó Luân quả thật dáng dấp không tệ cùng cô Ngôn ở chung một chỗ, quả thật rất xứng đôi"
"Khuôn mặt giả gái, không biết xấu hổ còn nói mình là đàn ông? "Lệ Dạ Kỳ Tuấn tối sầm mặt.
Lê Trang Trang: "......"
Trên đài, Ngôn Lạc Hi lễ phép cùng MC Diêu Khánh bắt tay, Diêu Khánh trêu chọc nói: "Lạc Hi lần đầu tiên đứng ở chỗ này, có lời gì muốn nói với mọi người?"
Ngôn Lạc Hi tiếp nhận micro, giọng nói có chút phấn khích.
"Vừa rồi nghe Diêu tỷ đọc tên kỳ thật em cảm thấy rất bất ngờ, bối rối vài giây mới phản ứng lại kịp.

Wow lần này đoạt giải, thật sự là ngoài dự liệu của em, cảm ơn ban tổ chức đã trao cho em cơ hội khẳng định bản thân.

Cũng cảm ơn bộ phim và đạo diễn cùng đoàn làm phim nhân viên công tác, cảm ơn mọi người đã cho ra một sản phẩm tuyệt vời như vậy để em được đứng ở đây tiếp nhận giải thưởng này, chân thành cám ơn!"
Ngôn Lạc Hi cúi người thật sâu trước khán phòng, đổi lấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.
Ngồi ở dưới khán đài Lý Trí Viện, hận đến xoắn chặt làn váy, trào phúng nói: "Dối trá!"
Điền Linh Vân vừa vặn nghe được bên chóp tai, thanh âm không cao không thấp đủ cho Lý Trí Viện nghe thấy.

"Có vài người không biết xấu hổ, không bồi dưỡng tăng cường diễn xuất chỉ muốn bồi giường để thu hoạch lợi ích, quả thật cũng đủ dối trá"
Lý Trí Viện căm tức nhìn qua"Cô nói ai vậy?
"Ai phản ứng là nói người đó"
"Cô! "Lý Trí Viện tức điên nhìn Điền Linh đắc ý cũng không dám lấy nói lại.

Một blogger thành công nổi tiếng chỉ cần tuỳ tiện đem quá khứ cô ta moi móc cũng đủ làm người khác cười một năm.

Cô ta tất nhiên không dám đắc tội!
Điền Linh Vân một bộ mắng ngươi, cắn ngươi a, căn bản không để ý tới Lý Trí Viện tức muốn chết của cô ta.
Lần thứ hai nhìn về phía sân khấu, Phó Luân đã phát biểu xong cảm nghĩ đoạt giải.


MC Diêu Khánh nói: "Tiếp theo xin mời tổng giám đốc tập đoàn Lệ thị kiêm CEO ngài Lệ Dạ Kỳ bước lên trao giải nam nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, vỗ tay hoan nghênh a!"
Ánh đèn chiếu vào người Lệ Dạ Kỳ, anh đứng lên chậm rãi đi lên đài, chùm đèn di chuyển theo bước chân anh, cho đến khi đứng lại trước mặt Ngôn Lạc Hi và Phó Luân.
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn dáng vẻ tuấn mỹ của anh thật sự không ngờ được chính anh lại lên trao giải cho cô.
Hai người bốn mắt chạm nhau, ánh mắt người đàn ông không có độ ấm gì, nhận cúp từ tay lễ tân đưa cho cô, thấy cô kinh ngạc nhìn chằm chằm, anh nhếch môi, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được nói: "Không nhận sao?"
Ngôn Lạc Hi hoàn hồn, chú ý tới tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, cô vội vàng nhận lấy cúp, bắt tay anh.
Lòng bàn tay nam nhân ấm áp, không lạnh như vẻ mặt anh, cô vừa muốn rút tay về, anh lại bỗng dưng nắm chặt.
Cô khẩn trương đến mức tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, hai má nóng bừng bừng tên khốn này lại muốn làm gì?
Ngay khi cô cố gắng dùng sức rút tay về, anh đã buông tay ra, bình tĩnh đi tới trước mặt Phó Luân, bầu không khí bỗng nhiên có vài phần căng thẳng giương cung bạt kiếm, anh cầm lấy cúp đưa cho Phó Luân.
"Cậu rất xuất sắc, hy vọng cậu tập trung diễn xuất, mang đến cho khán giả nhiều năng lượng tích cực hơn"
Phó Luân tiếp nhận cúp rồi nghiêng đầu khó hiểu nhìn phía Ngôn Lạc Hi phát hiện cô đột nhiên xấu hổ đến không chịu nổi.
Giải thưởng kết thúc, Phó Luân và Ngôn Lạc Hi trở lại vị trí, Lục Chiêu Nhiên lướt qua Lý Trí Viện, nói với cô: "Lạc Lạc, chúc mừng em lấy được giải thưởng này, lát nữa sau khi buổi lễ kết thúc, chúng ta đi ăn mừng."
Lý Trí Viện trong lòng rất khó chịu, nhưng ngại Lục Chiêu Nhiên ở đây, cô ta cũng nói: "Đúng vậy, hiếm khi giành được giải thưởng như vậy, phải chúc mừng thật tốt"
"Không cần đâu, Vân nhi sẽ cùng tôi ăn mừng"
Ngôn Lạc Hi thẳng thắn từ chối.

Sắc mặt Lục Chiêu Nhiên khó coi, Lý Trí Viện cũng không thèm nói xấu Lạc Hi, vội vàng đi trấn an hắn.
Lục Chiêu Nhiên gạt tay cô ta ra, lạnh lùng nói: "Anh ra ngoài hút thuốc"
Lý Trí Viện nhìn bóng lưng hắn đứng dậy rời đi, quay đầu hung tợn trừng Ngôn Lạc Hi một cái, vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Ngôn Lạc Hi không dấu vết giẫm lên làn váy của cô, Lý Trí Viện đi gấp, căn bản không để ý, thẳng đến khi cảm giác được ngực lạnh vù vù, mới kịp phản ứng lễ phục rơi xuống.

Cô ta cúi đầu nhìn nửa người trên chỉ còn dán hai mảnh ngực, sợ tới mức mặt mày tái mét, thét chói tai ra tiếng.
Vốn không có mấy người chú ý tới sự thất thố của Lý Trí Viện, vì cô ta thét lên liền kinh động tất cả mọi người, Ngôn Lạc Hi lặng lẽ thu chân về, nhìn cô ta ôm ngực ngồi xổm xuống không kịp cứu vãn, trong lòng cô cuối cùng cũng trút ra một ngụm ác khí.
Lý Trí Viện ôm bộ ng ực đã lộ sạch, ý thức được mình thét chói tai khiến mọi người càng chú ý tới vì thế không dám kêu thêm nữa, vội vàng kéo váy lại, nhưng bộ lễ phục vốn cũng sắp bị dáng người đầy đặn của cô ta chen chúc sắp nổ tung.
Vừa rối vừa kéo, không ngờ kéo đến hỏng dây, cô ta gấp đến độ khóc ra nước mắt, cảm giác được tất cả mọi người đang nhìn đến xấu mặt, càng là bi phẫn đan xen.

Lúc này mang theo lễ phục đi ra ngoài, không khỏi càng thêm chật vật.

Cô ta linh cơ vừa động, trực tiếp ngã xuống chỗ ngồi giả ngất.
Lục Chiêu Nhiên nhận ra biến cố bước nhanh trở về, cởi âu phục khoác lên vai Lý Trí Viện, sau đó ôm cô ta nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Ngôn Lạc hi vọng bóng lưng bọn họ càng lúc càng xa, lông mày bao phủ nếp nhăn thật sâu.

Ngày mai tin tức vừa ra, Lý Trí Viện ở giới giải trí sẽ trở thành trò cười, cô làm như vậy, có phải hay không quá độc ác?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi