THẬT TỐT VÌ CÓ ANH BÊN ĐỜI


Khi hai người đang trên đường cao tốc, Sở Tịnh Nhiên không quên trước lúc ra về, ông ấy- Dương Khắc Nguyên- Cha cô, vậy mà chủ động nắm lấy tay cô, không phải hưng sư vấn tội, ánh mắt sâu thẳm, như có ngàn vạn lời muốn nói, vậy mà chỉ ngưng trọng giây lát, vỗ lấy bàn tay, than nhẹ ngữ khí ấm áp.
- Mộng Hàm..

con..

không có gì, ta yên tâm! Chuyện hôm nay ta sẽ cho con công đạo.
Cô không khỏi ngốc lăng mấy giây, vì trong trí nhớ của Mộng Hàm trước giờ người đàn ông này lúc nào cũng không đoái hoài, chỉ một mực quan tâm bênh vực người chị gái đáng kính kia.
Nhưng cô không thể không nhận thấy bầu không khí xe có phần cổ quái, kể từ khi, Mộ Dung để bác Phùng cùng lái xe đi chiếc Rolls Royce Phantom về trước, còn anh lại tự nguyện làm lái xe đưa cô về bằng xe chuyên dụng của anh.

Hình như đây là lần đầu tiên cô thấy anh lái xe.
Bên ngoài cửa xe, không biết từ lúc nào không phải con đường về nhà, khiến cô vô cùng sửng sốt bèn lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe, cô cũng bực mình vì chuyện hôm nay, mặc dù đã lường trước sẽ có chuyện xảy ra nhưng việc anh xuất hiện trong bữa tiệc khiến cô bất ngờ.
- Chúng ta đi đâu hả? Đây không phải đường về nhà.
- Kettt!
Tiếng thắng xe vang lên, cùng với tiếng nói trầm thấp của Mộ Dung Trạch.
- Xuống xe đi!
- "..."
Sở Tịnh Nhiên không hiểu gì hết, nghĩ anh tức giận chuyện gì đó bèn lên tiếng
- Hả..

không phải chứ, sao anh có thể đuổi em xuống xe trong trang phục như thế này!
Không phải anh để bụng chuyện trong bữa tiệc đó chứ?
Anh nhìn cô giây lát, nghiêng người về trước, một tay giơ lên, cô liền nhắm mắt lại, anh choàng qua người cô mở đai an toàn, thấp giọng cười khẽ, tay giơ lên xoa đầu cô.
- Em nói gì vậy? Hôm nay em làm rất tốt!
Anh nói em xuống để anh đỗ xe, chúng ta vào kia đổi một bộ y phục khác.
Cô ngẩn người mấy giây, nhìn theo hướng tay anh chỉ, không biết tự khi nào xe họ đã đỗ trước cửa một cửa tiệm sang trọng, hơi khó hiểu, không biết anh muốn làm gì, lặng lẽ bước xuống xe, cho đến khi anh quay lại cầm tay cô bước vào.
Một nhân viên bên trong thấy hai người trong bộ lễ phục bước vào cửa tiệm, nhìn thấy là Mộ thiếu không khỏi giật mình, nồng nhiệt tiếp đón, mời họ vào bên trong.
- Dạ, mời anh chị đi lối này ạ!
Mộ Dung Trạch nhìn quanh một lượt, lại chọn cho cô một đầm lệch vai, xanh phối chút màu đen, dài qua gối, trang nhã thoải mái, dễ hoạt động.


Còn anh ban đầu không định đổi trang phục trên người nhưng thấy ánh mắt chăm chú, năn nỉ của cô khi xung phong lựa một bộ đồ thoải mái, áo thun xanh, quần jeans, không gò bó, nghiêm trang như âu phục khác cho mình.
Anh đành mang theo quần áo vào trong thay, trông anh vô cùng đẹp trai, soái khí như trẻ thêm mười tuổi, đúng là người đẹp mặc gì cũng không thể bắt lỗi.
Sau khi hai người họ cùng thay đồ, Sở Tịnh Nhiên mới phát giác, bộ đầm cô mặc cùng kiểu dáng với áo của anh, thì ra đây là đồ đôi.
Cô nghĩ nghĩ dù sao hôm nay là cuối tuần.

Bức bách, ngột ngạt trong bữa tiệc cũng nên xả stress.
Anh hơi bất ngờ với tạo hình của bản thân, mỉm cười không dễ phát hiện nếu không phải cô đột nhiên quay qua, thì có lẽ đã bỏ lỡ rồi.
Quả thật Mộ Dung Trạch cười lên rất đẹp, khuôn mặt của anh trở nên hoạt sắc sinh hương.
Cô chờ anh trước cửa, còn anh thì đi lấy xe.

Đã thật lâu cô không có cảm giác này, kể từ khi cô kết hôn với Lương Hữu Trác, kết hôn rồi mang thai, diễn ra như đúng quy luật, như một thói quen.

Bây giờ trong thân phận Dương Mộng Hàm, nhìn tình cảnh hiện giờ như mối tình chớm nở thời sinh viên, ngại ngùng e ấp, rủ nhau đi bắt cứ đâu khi rảnh.
Cô đứng nhìn dòng xe cộ có phần đông đúc, đang lướt qua nhau theo nhịp hối hả của cuộc sống.

Bỗng nhiên thấy mọi thứ đều không chân thật, có khi nào một ngày nào đó, lỡ như cô yêu Mộ Dung Trạch rồi, nhưng linh hồn cô lại rời khỏi thân thể này thì sao? Cảm giác này thật đáng sợ.
Cho đến khi một bóng đen che khuất tầm nhìn, cô ngước lên nhìn người đàn ông thuộc về thân xác này nhưng không thuộc về linh hồn bên trong.
Cô thật muốn nói ngươi đang đứng trước mặt anh là Sở Tịnh Nhiên chứ không phải Dương Mộng Hàm.

Cô ôm lấy anh điều chỉnh lại trạng thái, tâm trạng của chính mình, cô không phải là người hay lo âu bất an như vậy.
Nếu ông Trời cho cô mượn thân xác này để cô hóa giải hôn nhân, cũng như có thể báo thù thì cô cứ sống thật tốt, không nên suy nghĩ lung tung nữa.
- Em sao thế?
- Em muốn nạp năng lượng!
- Hửm?
- Không sao rồi, chúng ta đi!
Cùng anh bước vào xe cô không quên hỏi nơi tiếp theo họ sẽ dừng chân.
- Anh định đưa em đi đâu vậy lão công?
- Đến nơi rồi em sẽ biết! Nếu mệt em nhắm mắt ngủ đi, đến nơi tôi gọi.

Cứ thế xe lăn bánh ban đầu tốc độ xe nhanh cho đến khi nhịp thở người bên cạnh đều đều, tốc độ xe dần chậm lại, rồi từ từ tiến về phía trước.
Khi xe dừng lại Sở Tịnh Nhiên cũng choàng tỉnh giấc, mọi thứ còn mơ hồ trong mắt cô.

Trời cũng ngã về tây, không còn ánh nắng rực rỡ của ban ngày, thay vào đó là sự dịu nhẹ của tiết trời tháng chín.
Ngoài kính xe, cô thấy mình đang ở gần biển, trong khu vui chơi diễn ra vào ban đêm.

Cô thầm nghĩ Mộ Dung Trạch đây là nghe chủ ý của ai vậy, không ngờ anh lại đưa cô đến đấy.

Cô không nghỉ người trầm ổn lạnh nhạt như anh lại nghĩ đến khu vui chơi.
Nhưng khi bước xuống xe, anh dắt cô đến bến tàu nơi có du thuyền và các nhà hàng nổi đã được anh đặt trước, cô biết hóa ra mình nhầm.
Vẫn là kịch bản cũ, bữa ăn dưới ánh nến..

nhưng y phục hiện giờ thích hợp sao?
Mặc dù hơi hụt hẫng, nghi hoặc nhưng cô vẫn thích và vui vẻ vì đây là lần đầu tiên hai người hòa hợp từ lúc gặp nhau tới giờ, chịu mở lòng với nhau.
Sao đó bữa ăn diễn ra trong khoảng thời gian ngắn, nói chuyền cũng hòa hợp nhưng có lẽ nhận thấy cô hay thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, Mộ Dung Trạch cũng mở lời trước.
- Tôi thấy trong tiệc em cũng không ăn gì.

Sau khi dùng bữa xong em muốn đi đâu không?
Sở Tịnh Nhiên ngước lên nhìn anh giây lát, đôi mắt như có thần lại sáng lên rõ ràng, cô nở nụ cười hào hứng như đứa trẻ được cho phát biểu ý kiến.
- Không phải gần đây có khu vui chơi tích hợp sao? Em nhớ hình như trong đó có lâu đài ma quái mới đi vào hoạt động.

Chúng ta có thể thử chứ?
- Chúng ta cũng chẳng phải trẻ con, vô khu vui chơi làm gì? _ Mộ Dung Trạch nhíu mày, ngước nhìn tỏ vẻ nghi hoặc.
- Đương nhiên để chơi rồi! Với lại ai nói với anh chỉ có trẻ con mới chơi mà người lớn thì không được?
Sở Tịnh Nhiên nhíu mày, mở to đôi mắt long lanh ánh nước hỏi lại anh.
Mộ Dung Trạch lắc đầu than nhẹ, rồi đứng lên, đưa một bàn tay về phía Sở Tịnh Nhiên, mới đầu cô nàng khó hiểu nghiêng đầu nhìn anh.
- Đi thôi!
Anh lẳng lặng nhìn cô, nhẹ giọng cất tiếng.

Cô nhìn đôi tay đang giơ ra trước mặt, bất chợt nở nụ cười, đặt bàn tay của cô vào lòng bàn tay của anh.
Hai người đi vô khu vui chơi, cô cảm thấy như mình đang quay về tuổi thơ.

Nhìn thấy quà vặt nào cô cũng mua, mặc dù họ vừa dùng bữa tối.

Lúc này trên tay hai người là cây kem vị socola, Mộ Dung Trạch thì cầm giúp cô một túi hạt dẻ rang, bánh tráng nướng, hai xâu kẹo bông gòn.
Anh nhìn thứ trong tay bất giác cười khổ.
Họ tìm một ghế đá bên bờ hồ ngồi xuống và xử lý chúng.

Thật may mắn, anh và cô đã đổi bộ đồ khá thoải mái, nếu không thì thật kì quặc khi anh và cô đều khoác tây trang, đầm dạ hội, mà đi vô khu vui chơi.
Sau đó họ mua vé và tham gia ngôi nhà ma quái.

Vén bức màn đỏ lên, đi vào bên trong khung cảnh hiện ra trước mắt họ là mảng tối đen như mực, mà đợt chơi này chỉ có hai người bọn họ trong tòa tháp này.
- Lạch cạch! Lộc cộc!
Tiếng bước chân của hai người, cùng với những âm thanh kì quái phát ra trên đoạn đường đầu họ bước qua.

Cô và anh nắm chặt tay nhau, ban đầu cô còn tò mò, cười nói vui vẻ vừa đi vừa trò chuyện thích thú xem cùng Mộ Dung bước qua những chướng ngại ma quái trên đường.

Nhưng khi gần đến chặn cuối, có lẽ đi bộ một khoảng thời gian dài, cũng thấm mệt, bỗng một đám người chơi ở phía sau hét toáng lên và chạy về phía hai người họ, tách cô và anh ra.

Đến khi cô quay người lại thì ngươi bên cạnh là một người con trai xa lạ, hắn ta có lẽ cũng nhận ra mình nhận lầm người, thay vì xin lỗi hắn ta lại cười cười nhìn cô.

Lúc này ánh mắt đầy vẻ tham muốn của tên đó như tia lazel cứ nhìn chăm chăm quét một lượt lên thân hình cô.
Mới đầu cô không để ý, chỉ phóng tầm mắt về phía trước xem Mộ Dung Trạch có quay lại không, nên cô dừng bước chân lẳng lặng đứng và chờ đợi.

Xung quanh thật tĩnh lặng, chỉ nghe thấy những âm thanh ghê rợn, tiếng cười hòa lẫn tiếng khóc thi thoảng phát ra từ đằng xa, rồi vọng lại gần.
- Húuuuu! Aaaaaaaa
- Hihihihi..

háháhaaaaaaa!
Nơi cô đang đứng có một hình nộm cô gái mặc đồ trắng toàn thân là máu, (có lẽ là sơn đỏ), xõa tóc xoăn dài đang treo lơ lững phía bên trái, những sợi dây leo quấn quanh một người đàn ông đang bị nhốt ở phía bên phải.

Đèn cứ chớp tắt liên hồi, mắt cô nhìn xung quanh trong không gian vô định, tim cô bất giác đập cũng trở nên nhanh hơn, toàn thân càng căng thẳng hơn.

- Thình thịch! Thình thịch! Bụp!
- Cô em, em bị lạc với đồng bạn sao, đi cùng với anh này?
Tay hắn giơ lên, tay phải định khoác lên vai cô, tay trái thì nắm bàn tay của cô, Sở Tịnh Nhiên sực tỉnh, hất tung tay tên đó ra, cảnh giác nhìn tên đàn ông lạ lẫm ấy, lui về phía sau tránh bàn tay ấy.
- Anh định làm gì đó?
Nhưng hắn không buông tha ý định ấy, vì lúc này xung quanh không một bóng người chỉ có những hình nộm, đường đi lại khá u tối.

Hắn nhào lên người cô, luống cuống cô nhấc chân lên đá vào bên dưới hắn một cái
- Áaaaaaaa! Con khốn này! _ Hắn vội bụm bên dưới thét lên, trong cơn đau.
Nhân lúc hắn sơ ý cô vội quay đầu chạy.
- Đứng lại!
Đằng sau là tiếng hét của tên đó.
Chạy một đoạn, bỗng nhiên một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay Sở Tịnh Nhiên trong cơn hoảng loạn cô hét toáng lên tên anh.
- Aaaa, đừng lại đây! A Trạch cứu em!
Còn hai tay theo phản xạ cầm túi xách cô đánh liên tiếp vào người đối diện, một đôi tay như hai gọng kìm, níu chặt lấy cánh tay cô tiếp tục thực hiện động tác ấy.
- Buông ra!
Sở Tịnh Nhiên vùng vẫy dữ dội, định cong gối đá vào bên dưới tiếp thì một bàn tay giữ lấy tay cô còn bàn tay kia đỡ lấy chân cô
- Mộng Hàm! Em muốn mưu sát chồng phải không?
Mộ Dung Trạch nhận thấy sự khác thường của cô, thấy cô bình tĩnh lại bèn trấn an gọi tên cô lần nữa.
- Dương Mộng Hàm! Em sao vậy, em nhìn anh nè!
Âm thanh trầm thấp, nghiêm túc xen lẫn lo lắng rồi cô dần dần hí mắt ngước lên đôi giày thể thao đập vô mắt cô, cái áo thun màu giống với chiếc đầm cô đang mặc, một hình ảnh lướt qua, có vẻ quen quen, cô biết đó là người không phải ma, cũng không phải tên khốn kia thì cô không còn sợ nữa.
Cô chợt nhận ra người đó chính là Mộ Dung Trạch- lão công của cô.
- Oa..

oa..

oa_ Cô bất giác òa khóc như một đứa trẻ, mọi sự kìm nén nãy giờ như bong bóng bỗng vỡ toang.

Mộ Dung Trạch không hiểu chuyện gì.
* * *
Năm mới vui vẻ, chuyện buồn đi hết, may mắn cả năm.
Chúc các tình yêu đón Tết tràn ngập tiếng cười, vạn sự như ý.
Và không quên luôn ủng hộ Nguyệt nhé..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi