THẬT TỐT VÌ CÓ ANH BÊN ĐỜI


Trước khi cô lâm vào hôn mê, chỉ kịp khẽ nói bên tai anh bốn chữ
- Em muốn về nhà!
Vì thế đêm hôm khuya khoắc, rõ ràng là giờ phút lãng mạn lại biến thành một tràng cảnh đáng sợ.
Lúc này, vị bác sĩ Triệu đáng mến của chúng ta thay vì có thể vùi mình vào chăn êm nệm ấm đánh một giấc ngon lành, lại trở nên kinh hãi vì một cú điện thoại với âm vực mang chút run rẩy, lại có phần hối thúc.
- Anh..

mau lại nhìn Mộng Hàm chút đi!
Triệu Cận Nam khó có thể tin đôi tai hiện giờ đang nghe thấy những gì, giọng nói qua điện thoại kia chính là Mộ Dung Trạch, trong đêm tối tất tưởi chạy đến căn biệt mở cuộc thăm khám toàn diện.
Sau khi tỉ mỉ nghe thấy tình huống lúc tối qua lời kể của Mộ thiếu, vật lộn hơn nửa đêm, xem xét hội chẩn ra kết luận với cô gái đang bình yên ngủ trên giường xong, cuối cùng bác sĩ Triệu cũng quay lại để ý người vẫn một mực không lên tiếng cả cơ thể như hãm sâu vào sô pha phòng ngủ u ám, mờ mịt chờ đợi.
- Dung Trạch..
Bóng dáng cao to một thân lệ khí, rõ ràng biểu hiện bề ngoài hội tụ nho nhã lễ độ, khiêm nhường, không ai biết nội tâm anh âm trầm đáng sợ đến mức nào, giết người không thấy máu, mà người chết trong tay anh không hề hay biết vẫn nghĩ anh là cừu non dễ lừa.
Vậy mà lần đầu tiên xuất hiện hoang mang, căng thẳng ra ngoài mặt, kể cả năm đó cũng chẳng có..
Bác sĩ Triệu nhà ta như kiểu phát hiện ra tân đại lục, thầm nghĩ,

- Ha thì ra Mộ Dung Trạch anh cuối cùng cũng có nhược điểm.

Anh xong đời rồi!
Đang trong giây phút lơ đãng giọng nói âm tình bất định vang lên
- Cận Nam, cô ấy thế nào rồi!
Trước câu hỏi của Mộ Dung Trạch, Triệu Cận Nam không vội trả lời ngay, chỉ nhìn đệm giường rồi lại chú ý quan sát nét mặt của anh, bên trong mâu trung lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Cả hai cùng ngầm hiểu ý nhau, xoay người đi xuống phòng khách lầu dưới.
Vừa đặt mông ngồi xuống sô pha, bác sĩ Triệu không thức thời một bộ than thở, trách móc
- Cậu nghĩ tớ là bác sĩ riêng nhà cậu à, cô vợ nhà cậu vừa xuất viện không bao lâu, nay lại như thế này là muốn nhập viện sao.

Cậu cũng thiệt tình, trong quá khứ cô ấy đã làm điều sai trái với cậu đi nữa, nếu đã không ly hôn thì cũng đừng làm quá rồi hối hận ấy.

Mà tớ hỏi thật cô ấy mắc phải triệu chứng ấy cậu phát hiện lâu chưa
Giữa những lời ca thán, lải nhải có phần chỉ trích không đúng trọng tâm của Triệu Cận Nam, Mộ Dung Trạch cảm giác tai ù ù cạc cạc, chẳng hiểu anh đang nói gì hết.

Kiên nhẫn của anh cũng vì nỗi lo trong lòng không được giải đáp, cũng cái nết của bác sĩ Triệu nhà ta mà đánh bay hết sạch.
* * * Triệu Cận Nam, tôi không có đang giỡn với cậu, đừng nói mấy lời sáo rỗng ấy nữa, triệu chứng gì? Rốt cuộc cô ấy làm sao hả?
Bộ dáng vừa mới cà lơ phất phơ chớp mắt dường như biến mất thay vào đó là sự nghiêm túc của một thầy thuốc đúng nghĩa, điều này khiến Mộ Dung Trạch không tránh khỏi càng lo lắng, bất an.
- Cậu..

Tôi đã tiêm cho cô ấy một liều an thần cùng thuốc hạ sốt.

Cô ấy trước mắt thì không có sao!

- Cái gì gọi là trước mắt chứ?
- Đứng trên cương vị một bác sĩ với bệnh nhân, khi nãy tớ đã hứa với cô ấy không thể nói, tuy nhiên tớ cần nói chuyện này cho cậu, tuy nhiên cậu đừng quá kích động..

tất cả sẽ phản tác dụng..
* * *
Sau khi nói xong Bác sĩ Triệu cũng theo bóng đêm khởi động con Maybach của mình rời đi.
Trong đêm tối rạng sáng, tiếng cửa mở rất khẽ, rất khẽ ở một không gian yên tĩnh, chỉ vì không muốn đánh thức giai nhân trong giấc mộng đẹp.
Có một bóng người đứng bên giường rất lâu như suy ngẫm, khó giải đôi mắt lóe ra những thâm trầm, ngấm nhìn cô gái nhỏ đang vùi mình sau lớp chăn dày kia.
Mộ Dung Trạch đứng nhìn không biết bao lâu, khẽ khuỵ một gối xuống, ánh mắt xẹt qua sự thương tiếc, đau lòng trước nay chưa từng xuất hiện.
Nâng bàn tay thon dài như điêu khắc của mình khẽ vuốt nhẹ lên đôi gò má kiều diễm, nhớ lại đoạn đối thoại dưới lầu
- Dung Trạch à, theo như cách anh kể lại tình huống vừa nãy..

cùng với việc mất khống chế huyết áp giảm nhanh bất thường thì phản ứng của cô ấy là quá khích thật khác với người bình thường, chắc anh cũng nhận ra, nhưng không dám nghĩ xa đi.
- Ý anh cô ấy có bệnh về tâm lý sao?
Triệu Cận Nam nén một tiếng thở dài, đáp tiếp
- Hiện tại chỉ bước đầu kiểm tra sơ bộ thôi, không có phán đoán chính xác được.


Nhưng khả năng cao người phụ nữ của anh mắc phải chứng OCD mà điển hình là Mnemophobia-kết hợp với Homophobia-ở cấp độ nhẹ.
- OCD? Đó chẳng phải một loại Ám ảnh cưỡng chế sao! Sao có thể?
Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Cận Nam tiếp tục lên tiếng
- Chuyện này tôi không biết, trạng thái của cô ấy rất giống người bệnh trước đây của tôi.

Ám ảnh sợ quá khứ, nếu gặp phải sự tác động bên ngoài sẽ có những biểu hiện không khống chế nỗi bản thân.

Tôi nghĩ ngoài việc anh quan tâm cô ấy nhiều hơn, thì chính cô ấy phải gỡ đươc nút thắt trong lòng nếu không là mầm họa về sau.
Trước khi ra về Triệu Cận Nam không quên buông lời trêu tức mặc cho không khí không mấy phù hợp
- Ui chà, mà nói chứ Trạch Trạch nhà ta động lòng phàm rồi à, mới có bao lâu mà cậu đã thay đổi thái độ với Dương Mộng Hàm, tôi phải kể chuyện này cho mấy lão kia nghe mới được.
* * *
Kết thúc hồi ức ban nãy, Mộ Dung Trạch dựa vào mép giường quan sát Mộng Hàm hồi lâu, có điều tự hỏi người trước mặt, anh càng chắc chắn với quyết định cho người điều tra kĩ thông tin trước kia về cô thêm lần nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi