THẦY GIÁO EM THÍCH ANH!


Chiếc xe đẩy vào phòng cấp cứu, hắn bị chặn ở bên ngoài.

Người đàn ông luôn giữ được dáng vẻ kiêu ngạo nay lại trở nên mất bình tĩnh.

Hắn dựa lưng vào tường, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh Tạ Tranh nằm trên mặt đất, hai mắt khép chặt.

Lòng hắn giờ như có lửa đốt, không phút giây nào là không lo.
Mặc Kinh Vũ ngồi trước cửa phòng cấp cứu, ánh mắt như người mất hồn, trong đầu không ngừng tái hiện lại khoảnh khắc ban chiều.

Chiếc ôtô đâm người xong bỏ chạy, mục tiêu rõ ràng là Tạ Tranh, có thể cô đã bị theo dõi rất lâu rồi.

Nếu nói về kẻ thù của Tạ Tranh thì nhiều đếm không xuể nhưng, có thể làm đến mức này chẳng có mấy người.
Không lâu sau, Tạ Nhất cũng vội vã chạy tới, ông vừa nhìn thấy Mặc Kinh Vũ liền nắm chặt tay của hắn gấp gáp.
"Nói, nói ngay cho ông chuyện gì đã xảy ra, tại sao con bé, con bé lại thành ra như vậy?"
Mặc Kinh Vũ kể lại sự việc, đồng thời cũng đã cho người điều tra.


Đây rõ ràng là cố ý gây tai nạn.

Tạ Nhất không trách hắn, bởi ngay từ đầu là ông đuổi cô ra ngoài, giờ đây xảy ra chuyện đâu thể mang trách nhiệm này đổ hết lên người khác.
"Thật may là còn có con đưa Tranh Tranh đến bệnh viện."
Mặc Kinh Vũ nghe câu này mà xấu hổ, hắn đã bảo vệ được cô đâu.
Tạ Nhất tới không lâu thì Mặc Quang Thống cũng ba chân bốn cẳng chạy tới xem tình hình của đứa cháu dâu.

Nhờ có Mặc Quang Thống an ủi Tạ Nhất mới đỡ lo hơn.
Ở một nơi khác, Phương Thảo sau khi nhận được tin Tạ Tranh bị tai nạn nhập viện thì không giấu được sự vui mừng.

Cô ta khoanh tay trước ngực, nhìn ra cửa sổ tự nhủ sẽ trả thù cho bằng được mới thôi.

Không chỉ là tai nạn, mà còn có cả người đàn ông kia.

Tất cả cô ta đều muốn có.
Không bao lâu nữa, Phương Thảo sẽ được đi học lại, đến lúc đó chắc chắn sẽ còn kịch tính hơn thế này.
...
Phải mất đến mấy hôm Tạ Tranh mới được chuyển về phòng hồi sức.

Cô nằm trên giường, cả người bị quấn băng trông như xác ướp.

Mấy hôm liền đều là hắn chăm sóc cho cô, Tạ Nhất chỉ đến vào lúc cháu mình ngủ rồi lại rời đi trước khi cô tỉnh dậy.

Ông bảo bản thân làm vậy để cô khỏi phải lo lắng cho mình, rồi lại thấy có lỗi vì khiến ông già này phải bận tâm.
Tạ Tranh vừa nhai táo vừa nói.
"Bổn cung khát rồi, mau dâng nước cho bổn cung."
Hắn ngồi một bên gọt táo khuôn mặt khó coi vô cùng, mấy hôm nay cô được cưng nựng quá nên sinh ra ảo tưởng rồi.
Hắn đưa nước cho cô, không quên đanh đá chen vào một câu nói.
"Ồ, nương nương có vẻ khỏe mạnh quá nhỉ? Vậy chắc thị tẩm được rồi."
Tạ Tranh đang uống nước bị câu nói đó làm cho sặc.


Gớm! Quả nhiên là lưu manh giả danh trí thức mà.

Trong đầu toàn là những thứ đen tối, không thể trong sáng nổi.
"Thị cái đầu anh ý."
Mặc Kinh Vũ dừng tay, hắn đưa ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phía của Tạ Tranh, khóe môi khẽ nhếch lên kèm theo đó là giọng nói ma mị đầy quyến rũ.
"Có muốn thử không?"
Mục đích hắn khi nói câu đó là để xem vẻ mặt xấu hổ của Tạ Tranh.

Không ngoài dự đoán, Tạ Tranh thẹn quá hóa giận cô tức đỏ cả mặt.
Thế là một màn đấu khẩu giữa mèo và chuột diễn ra, cũng may phòng của cô là phòng VIP chỉ có một mình cô ở nếu không chắc bị người nhà của bệnh nhân chôn sống rồi.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Gia Khánh lập tức nhăn mặt.
"Hai người bớt chơi trò cosplay Tom And Jerry lại có được không? "
Suốt ngày ồn ào không biết mệt là gì làm cho kẻ độc thân như anh cảm thấy rất ngứa mắt.
Gia Khánh đến để thay ca cho Mặc Kinh Vũ, sau khi dặn dò lại vài thứ thì hắn rời đi.
Ánh nắng vàng như sưởi ấm vạn vật, phía trên cao, những áng mây trắng trông như những cái kẹo bông gòn ngọt ngào đang tắm dưới bình minh.

Một chiếc oto đen dừng lại trước cửa bệnh viện, một người đàn ông mặc vest bước ra.

Khuôn mặt ông ta thoáng vẻ gì đó rất khó chịu nhưng không thể giấu nổi khí chất của một nhà tài phiệt.
Một người mặc áo sơ mi trắng đứng bên cạnh cúi đầu.

"Đây là bệnh viện tốt nhất thưa ông chủ."
Người đàn ông ậm ừ.
"Đi biền biệt mấy năm, không ngờ sau khi quay về nơi đầu tiên đến lại là bệnh viện.

"
Người đàn ông sải bước chân dài bước vào bệnh viện.

Phía bên trong Mặc Kinh Vũ cũng đang bước ra ngoài, hắn và người đàn ông cùng lúc bước qua cánh cửa xoay nhưng đối phương lại không hề nhìn thấy nhau.

Tuy nhiên, Mặc Kinh Vũ đã kịp ngửi thấy mùi hương từ người đàn ông kia, hắn dừng lại, xoay người nhìn vào bên trong bệnh viện.
"Mùi hương này...!Giống hệt như mùi của ba..."
Dù xa cách bao lâu Mặc Kinh Vũ cũng không thể quên đi mùi hương đó, bởi vì nó từng là thứ mà hắn mong nhớ trong suốt thời gian dài đằng đẵng.
Đột nhiên, điện thoại rung lên làm cho hắn giật mình thoát khỏi suy nghĩ.
"Đã bắt được người chưa?"
Đầu dây bên kia truyền lại.
"Vâng rồi ạ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi