THẦY TRÒ

“Cha, mẹ, Cẩn Nhi bất hiếu, hôm nay mới đến gặp các ngươi. Ba năm nhi tử học không ít võ công, chỉ chờ xuất sư, liền giết cẩu tặc thay các ngươi báo thù.”

Lời nói thì thào của Tô Cẩn lọt vào trong tai, Phương Văn nghe không khỏi cười thầm, cuộc sống của tể tướng đương nhiệm rất nghiêm mật, không nhiều cũng có ít hộ vệ ở bên, dù đồ nhi thiên tư bất phàm, chẳng qua chỉ ba năm ngắn ngủi, có thể có nhiều ít công lực, nhưng nếu đi chẳng khác nào làm bia cho người khác.

Khóe miệng cong lên một mạt cười nhạt, Phương Văn quay đầu nhìn cái sọt trúc bên cạnh.

Chờ Cẩn nhi khóc xong rồi hãy lấy ra, hay là hiện tại lấy ra cho hắn xem, để hắn đừng khóc nữa?

Phía sau là thanh âm tích tích tác tác, tưởng là Cẩn Nhi đứng dậy.

Phương Văn quay đầu.

“Cẩn Nhi…”

Chủy thủ đánh lén đâm vào bên trái bụng, một ngọn gió băng lãnh thổi qua kéo theo một trận đau nhức, Phương Văn cười khổ, lúc hắn mười sáu tuổi liền chưa bao giờ chịu qua thương tổn, hôm nay thế nhưng lại thua trên tay đồ nhi.

Dựa thân cây ngồi xuống, Phương Văn điểm vài huyệt đạo, thoáng cái máu ngừng chảy, nhìn về phía Tô Cẩn.

“Ngươi khi nào thì mong muốn giết ta?”

“Trong đêm đó cách đây ba năm, lúc ngươi làm nhục ta” Tô Cẩn đứng ở xa xa, lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm cũng là lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra một tia dao động.

“Ta nhịn ba năm, để cho ngươi chà đạp, chính là chờ ngày này, học thành võ công, giết ngươi, sau đó tìm kiếm người hại phụ mẫu ta tính sổ.”

Thì ra là thế, hắn nhịn lâu như vậy, thật là khó cho hắn, tưởng ba năm trước đây hắn còn trẻ không biết gì, thiếu niên mười bốn tuổi nhà gặp biến cố, vừa mới bái sư liền bị sư phụ cưỡng hiếp, chịu nhục chờ đến ngày này, Phương Văn hắn có tài thế nào cũng không đoán ra. Chỉ là, hắn chẳng qua mới ba mươi tuổi, hiện tại nếu chết, thật đúng là luyến tiếc.

Thử cử động khẻ, lại đổi lấy một trận đau nhức, Phương Văn nhận thấy một đao này thực thâm thúy, sợ rằng hôm nay phải chết tại nơi này, dù sao cũng chết, dù có thanh minh cũng vậy, đây là hắn gieo gió gặt bảo, không thể trách hài tử này.

“Ngươi mở cái sọt trúc ra xem.”

Phương Văn bỏ qua ý niệm sống sót, chỉ vào cái sọt mỉm cười.

Tô Cẩn biết sư phụ hắn quỷ kế đa đoan, không hiểu hắn lúc này còn bàn tính cái gì, cái sọt này hôm qua không thấy, sáng sớm hôm nay liền thấy hắn mang theo bên người, suy nghĩ một chút đó là vật gì, lại nghĩ nghĩ có chút không thích hợp, lại không chịu tỏ ra yếu kém, do dự chốc lát, liền đi đến, đem sọt lật úp trên mặt đất.

Một cái gì tròn tròn từ trong sọt nhanh như chớp lăn lăn ra ngoài, vòng vo mấy vòng, dừng ở bên chân Tô Cẩn, tập trung nhìn vào, đúng là đầu người.

“Lô Minh…”

Lòng ngực Tô Cẩn đập mạnh, một lúc sau, run rẩy run rẩy thở ra một hơi thở, khom lưng nhặt lên.

Đầu người này nhắm kín mắt, không phải là thần sắc kinh khủng của người biết mình sắp chết, chắc là trong lúc ngủ đã đến hoàng tuyền, phía trái trán có một nốt ruồi đen, đến chết Tô Cẩn vẫn nhớ kĩ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi