THẦY TRÒ

“Đầu của Lô minh…” Tô Cẩn không dám tin nói ra, “Ngươi giết tể tướng!”

“Ngươi không phải vẫn muốn giết hắn báo thù sao?” Huyết lúc nãy dừng lại, lại chảy ra, Phương Văn chỉ cảm thấy thân thể từ từ rét run, chống đỡ thở ra một hơi, rằng: “Con của hắn ta cũng giết, chỉ là không kịp lấy đầu…”

Lồng ngực bắt đầu khó chịu, Phương Văn khụ hai tiếng, nói tiếp: “Ta làm vào nửa đêm hôm qua, trong thành hiện đang truy tìm hung thủ, ngươi mau ly khai, đừng để ai tìm được. Ngươi dù học được công phu, nhưng cũng không thể chống đỡ nhiều truy binh.”

“Vì sao?”

Tô Cẩn cảm thấy lẫn lộn, ném đầu người nhìn hắn.

Phương Văn không đáp, một mạch nói “Công phu của ngươi kỳ thực vẫn chưa học thành, ta vốn dự định dạy ngươi thêm vài năm nữa, hôm nay… Cũng được, ngươi quay về trong cốc, dưới sàng có một cái rương, bên trong là hai bản kiếm phổ quyền kinh, với tư chất của ngươi, không quá ba năm liền có thể đạt được thành tựu, chỉ là kinh nghiệm ứng chiến của ngươi quá ít, ta lại không thể dạy ngươi, ngày sau ra gian hồ, phải cẩn thận làm đầu…”

Nói đến đây, Phương Văn ho ra một búng máu, trong mắt cảnh vật bắt đầu mờ ảo, khuôn mặt Tô Cẩn đã không còn nhìn rõ lắm, chỉ còn thấy một y sam màu lam nhạt, chiếm lấy toàn bộ ánh mắt.

……

Tựa lên đầu giường, Phương Văn thản nhiên nhìn lá phong ngoài cửa sổ. đã mười tuần trăng, lá phong một khi trời trở lạnh, từ màu xanh biếc thanh nhã trở nên diễm lệ đỏ bừng, giống như ánh nắng làm lóa mắt, tựa như Tô Cần.

Cửa mở, Tô Cẩn bưng thuốc đi vào, không nói một lời, cới quần áo Phương Văn ra xem vết thương.

Đã điều dưỡng nhiều tháng, vết đao mặc dù sâu, nhưng dốc lòng điều dưỡng, cũng đã dần khép miệng, nhưng hắn vẫn thủy chung nằm trên giường không chịu đứng lên, cũng vì Phương Văn có tâm tư khác, có ý để đồ nhi hầu hạ, kiếm một chút tiện nghi.

Tô Cẩn cúi đầu thay thuốc cho hắn, làn da trắng ở cổ lộ ra, ảnh hưởng đến tâm thần của Phương Văn, nhịn không được hai tay lần mò.

“Ô…”

Tô Cẩn hung hăn đè xuống vết thương, Phương Văn không khỏi hô đau nhức, rút tay về, không dám lộn xộn.

Đồ nhi này căn bản hận hắn tận xương, ngày đó không hiểu sao, khi nhìn thấy đầu người đó, rốt cục không muốn giết hắn, trùng hợp gặp một đại phu hái thuốc ngang qua, cứu hắn một mạng.

Trong thời gian đó, Tô Cẩn đưa hắn đến một biệt viện hoang phế, dọn dẹp một chút, ngày đêm chiếu cố, cũng không hề lộ ra một tia hòa khí, mỗi ngày lạnh như băng, Phương Văn cứ nghĩ đồ nhi đã hối hận khi cứu hắn, sau đó lại xuống tay. Phương Văn cũng rất khôn khéo, không gặp thì không gặp, cũng không còn giống như ngày xưa, ngoan ngoãn mà nghe lời Tô Cẩn, ân oán trước đây không hề đề cập đến một lần, đúng là muốn mượn vết thương này, từ nay về sau nhận lấy hiếu thuận của Tô Cẩn. Chỉ là mỹ sắc trước mắt, cảm giác nghẹn hồi lâu, đã không ngừng nhẫn nại.

Bản thân chờ đợi đồ nhi làm khó dễ, nhưng tô cẩn vẫn thay thuốc hằng ngày, quấn xong băng gạc cho hắn, xoay người liền đi. Tâm Phương Văn khẽ động, xuất thủ như chớp, thoáng cái đem đồ nhi kéo vào trong lòng, gắt gao chế trụ.

“Sao không giết ta? Luyến tiếc?”

Hít sâu một ngụm khí tức trên người Tô Cẩn, Phương Văn nuốc nước miếng cười hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi