THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Kỷ Dung vốn nổi bật trong những người trẻ tuổi, bái nhập làm môn hạ của nhị trưởng lão Vô Ảnh Phong, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi tu vi từ Luyện Khí Cảnh nhị trọng đột phá đến Luyện Khí Cảnh thất trọng, có thể nói thiên phú cực cao.

Thiên tài như vậy, tự nhiên sẽ cậy tài khinh người, tự cho mình thực lực kinh người, không thèm để mắt đến người bên ngoài. Mặc dù Diệp Vân dùng tu vi Luyện Khí Cảnh nhị trọng liên tiếp chiến thắng các đối thủ, thẳng tiến vào bán kết, nhưng trong mắt Kỷ Dung cũng chỉ là hạng tầm thường, chẳng qua là gặp vận khí vô cùng tốt mà thôi.

Kỷ Dung tự xem mình có thân phận cực cao, tu vi cao tuyệt, trong lớp trẻ là nhân vật số một số hai, mà Diệp Vân là đệ tự mới dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng chỉ là Luyện Khí Cảnh nhị trọng, bị cảnh giới cao nghiền ép là không thể tránh khỏi, tuy hắn không biết lúc trước tại sao những đệ tử kia lại bại dưới tay Diệp Vân, cũng không biết lời đồn Diệp Vân có thể đánh bại Minh Tư Dật là thật hay giả. Nhưng mà hắn tự cho rằng với cảnh giới của mình đủ để dễ dàng nghiền ép Diệp Vân, gần như không cần tốn nhiều sức.

Một tên đệ tử mới, cảnh giới lại vẫn còn thấp như vậy mà dám lớn lối, thật sự không biết sống chết, đã vậy lát nữa trên lôi đài nhân tiện giết hắn luôn cho xong, cho dù trái với môn qui nhưng chắc sẽ không vì một tên đệ tử đã chết mà trừng phạt hắn một đệ tử thiên tài tuyệt diễm.

“Ta đề nghị đánh trận bán kết với Diệp Vân.” Kỷ Dung quay người, nhìn vị trung niên nam tử chủ trì cuộc tỷ thí trên đài cao, cao giọng quát.

Trung niên nam tử nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia khó xử, sau khi dừng lại một chút, liền gật đầu: “Chỉ cần ba người khác không phản đối là được.”

Ánh mắt Kỷ Dung hướng tới hai gã bán kết đệ tử khác, nói: “Hai vị sư đệ, cứ quyết định vậy đi.”

Hai người kia hai mặt nhìn nhau, sau đó nhẹ gật đầu, một người trong bọn họ dùng lời nói chỉ có hai người nghe được, thấp giọng nói: “Tu vi của tiểu tử này không biết tăng lên bằng cách nào, xem ra tu luyện khiến cho đầu óc bị hư rồi. Ta tận mắt thấy thực lực của Diệp Vân, Minh Tư Dật hầu như không có sức hoàn thủ trong tay hắn, chắc hẳn lời đồn hắn có thể cùng Mộ Dung Vô Ngân bất phân thắng bại cũng có thể là thật.”

“Mặc kệ hắn, tên Kỷ Dung này ngày thường hay vênh váo tự đắc, bộ dáng hoàn toàn xem thường người khác, tu vi chẳng qua miễn cưỡng tu luyện đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, so với ta và ngươi còn có chút không bằng, vậy mà dám đối với Diệp Vân liều lĩnh như vậy, chúng ta đợi xem trò vui là được.” Vị đệ tử khác cười lạnh nói.

“Người huynh đệ, ta và ngươi cũng coi như quen biết, lát nữa điểm đến là dừng, dù sao tiến vào Thập Lục Cường sau đó là có thể đạt được tư cách thi đấu của tông môn, huống hồ Vô Ảnh Phong tỷ thí cũng không có hình thức khen thưởng, không nên đả thương căn nguyên.”

“Đó là tất nhiên, hy vọng Diệp Vân cùng Kỷ Dung có thể ngươi chết ta sống liều mạng, tốt nhất là lực lượng đều mất đi, tiếp đó bất luận gặp ai trong hai người chúng ta cũng có thể dễ dàng chiến thắng bọn hắn.”

Hai gã đệ tử nhìn nhau cười cười, sau đó vươn người nhảy lên, đã rơi vào trên lôi đài.

Diệp Vân cùng Đoàn Thần Phong không biết nói gì, rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên tòa lôi đài khác đã có hai người đứng đó, liền nhìn về phía Kỷ Dung.

“Đi lên chịu chết đi, cho ngươi mở mang kiến thức, biết chính thức cường giả Luyện Khí Cảnh đỉnh phong tu vi ở bậc nào, cảnh giới chênh lệch như khoảng cách giữa Thiên Địa, cho ngươi biết trời cao đất rộng, đối với tu luyện về sau cũng là vô cùng có lợi.” Kỷ Dung chắp tay đứng nhìn Diệp Vân, tiếng nói lạnh lùng.

Diệp Vân sờ sờ mũi, thở dài nói: “Thật sự là kiêu ngạo đấy, so với ta còn cuồng vọng hơn.”

Hắn nhún người nhảy lên, thân hình giống như Đại Điểu bay lên không trung, sau đó chậm rãi lượn vòng hạ xuống trên lôi đài.

“Ra tay đi, ngươi có một lần cơ hội xuất thủ, sau khi thất bại đừng nói ta đã không cho ngươi cơ hội.” Kỷ Dung hai tay chắp sau lưng, căn bản không để Diệp Vân ở trong mắt.

Diệp Vân nhíu mày, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi nhất định muốn ta xuất thủ trước? Nếu một khi ta xuất thủ trước, ngươi mới thật sự là không có cơ hội.”

“Cuồng vọng!”

Kỷ Dung khẽ giật mình, thật không ngờ Diệp Vân lại có thể nói ra những lời như vậy, thật khiến cho hắn giận không kìm được, chỉ thấy trong tay hắn quang ảnh hiện lên, xuất hiện một đôi tử mẫu Kim Hoàn, lúc ánh mặt trời rọi xuống, kim sắc quang mang theo một quy luật lóe ra.

Kim sắc quang mang phản xạ từ ánh mặt trời dường như có một loại cảm giác mị hoặc, khi rơi vào trong mắt, làm cho người ta cảm thấy có chút thất thần, có một loại xúc động đi qua.

Bất quá, kim sắc quang dù sao cũng cách khá xa những đệ tử dưới lôi đài, mặc dù có mấy đệ tử tu vi không đủ, bị mê hoặc thoáng một chút, cũng lập tức tỉnh táo, đứng vững lại, nhưng trong mắt bọn hắn tràn đầy kinh ngạc. Cao thủ tranh đấu, thắng bại chỉ cách nhau một ranh giới, nếu như ngươi không đề phòng bị đối thủ mị hoặc, chỉ cần thất thần trong nháy mắt, như vậy chờ đợi ngươi chính là thân tử linh tiêu, tan thành mây khói.

Ánh mắt chúng đệ tử đều dồn lên trên người Diệp Vân, để ngăn cản kim sắc quang mang làm cho người ta lập tức thất thần này không phải dựa vào chân khí, mà là linh hồn tu vi, Linh Hồn càng cường đại, ảnh hưởng càng nhỏ.

Mọi người cảm thấy chân khí trong cơ thể Diệp Vân tuy rằng tràn đầy đến tình trạng khó tin, nhưng dù sao cảnh giới của hắn cũng chỉ là Luyện Khí Cảnh nhị trọng, hiển nhiên Linh Hồn tuyệt đối cũng không thể cường đại hơn được, khoảng cách tử mẫu Kim Hoàn gần như thế, kim sắc quang mang lập lòe chiếu xuống, nói không chừng hắn đã hoàn toàn lâm vào tình trạng thất thần, biến thành cừu non chờ làm thịt.

Diệp Vân lẳng lặng đứng đấy, ánh mắt không có nửa điểm tạp chất, thanh tịnh trong suốt.

Bỗng nhiên, hắn mỉm cười, đi lên hai bước.

“Cái này chính là thủ đoạn của ngươi? Không khỏi quá yếu đi, nếu ngươi cho rằng thủ đoạn bậc này mà có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của ta, nếu vậy Kỷ Dung ngươi thật sự quá ngây thơ.” Lông mày Diệp Vân chau lên, vừa cười vừa nói.

Trong mắt Kỷ Dung hiện lên một tia kinh ngạc, từ khi tử mẫu Kim Hoàn tế ra quảng ảnh hắn đã bắt đầu lưu ý Diệp Vân, một khi lâm vào thất thần hắn liền lập tức ra tay, dù cho không giết chế được Diệp Vân, khẳng định có thể làm hắn trọng thương.

Nhưng Kỷ Dung phát hiện, đối mặt với kim sắc quang mang Diệp Vân rõ ràng không có nửa điểm bị ảnh hưởng, hai mắt hắn thanh tịnh trong suốt là minh chứng tốt nhất, chứng minh hắn tuyệt đối không bị ảnh hưởng đến tâm cảnh.

“Không thể ngờ rằng linh hồn của ngươi thật sự không tệ, lại có thể ngăn cản linh hồn công kích của ta.” Kỷ Dung rốt cuộc có chút động dung, chính thức bắt đầu tra xét tu vi Diệp Vân.

“A, mặc dù làm cho ảnh hưởng nhưng như thế đã gọi là Linh Hồn công kích? Vậy thì thật là quá yếu, yếu đến tình trạng khó có thể tưởng tượng. Tốt rồi, dù sao thì ngươi cũng là người nói không giữ lời trước, tiếp tục ra tay đi. Đến lúc thua cũng đừng nói ta không cho người cơ hội.” Diệp Vân nhún nhún vai, đứng chắp tay, trong mắt hiện lên một tia trào phúng và khinh thường.

Khóe miệng Kỷ Dung hơi hơi co rúm, đến giờ phút này hắn mới nhận ra lời đồn Diệp Vân có thể đánh bại Minh Tư Dật và bất phân thắng bại cùng Mộ Dung Vô Ngân rất có thể là sự thật.

Đinh!

Tử mẫu Kim Hoàn trong tay hắn tách ra, hai cái Kim Hoàn, một lớn một nhỏ, đột nhiên song hoàn chạm vào nhau, tiếng kim loại thanh thúy vang lên, chỉ thấy vạn đạo kim quang từ trên Tử Mẫu Kim Hoàn bắn ra, sau đó mang theo lực lượng cuồng bạo, một trước một sau từ Tử Mẫu Kim Hoàn dẫn xuống, dường như có một cây cột căn trước thô sau* màu vàng hung hăng đánh tới ngực Diệp Vân.

*căn trước thô sau: Mỏng, nhỏ ở phía trước. To, dày ở phía sau

Lông mày Diệp Văn nhíu lại, hắn có thể phát hiện thấy phía xa Kỷ Dung không ngừng rót chân khí vào trong cột sáng thông qua đầu Hoàn phía sau, sau đó chân khí lăng không bành trướng gấp mấy lần, hội tụ lên trên Mẫu Hoàn.

Tử Mẫu Kim Hoàn này lại có công năng tăng phúc công kích, thật sự có chút khó tin. Thông thường, sau khi thúc giục chân khí, Linh Khí mới có thể bộc phát ra uy lực mạnh mẽ thực sự, mà Tử Mẫu Kim Hoàn này lại đem lực công kích đột nhiên tăng cường gấp mấy lần, thật sự cực kỳ hiếm thấy.

Khi tăng phúc lên mấy lần, lập tức khiến cho công kích của Kỷ Dung đạt đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong.

“Chết đi cho ta!” Kỷ Dung quát lớn, dồn tất cả lực lượng chân khí trong cơ thể, không giữ lại chút nào, hắn tin tưởng bằng đạo công kích này chắc chắn sẽ đánh cho Diệp Vân rớt lôi đài, dù không chết cũng bị trọng thương.

Diệp Vân căn bản không hề có động tĩnh, đạo công kích này thực sự cực kỳ cường hãn, nhưng đó là so với những đệ tử bình thường, còn đối với Diệp Vân mà nói, cũng chỉ là một đạo công kích không tệ lắm mà thôi, thậm chí so với Minh Tư Dật Quân Tử Kiếm còn kém nửa phần.

Diệp Vân không lùi mà tiến tới, trong tay Tử Ảnh lập lòe, chỉ thấy tay phải hắn nắm lại ngửa lên, điện mang trên nắm tay xì xì rung động, Lôi Âm ù ù kéo đến, phối hợp với điện quang một quyền lóe lên, vừa vặn đánh vào phía trước cột sáng màu vàng.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng giao nhau tại một chỗ, sóng xung kích bắn tung tóe sang hai bên, nguyên vẹn bay ra xa mấy trăm trượng.

Một quyền!

Diệp Vân dùng một quyền ngăn công kích không ai bì nổi của Kỷ Dung trên không trung, không cách nào tiến thêm được nữa.

Tử sắc điện quang cùng kim sắc quang ảnh đan vào nhau, nhưng có thể thấy rõ kim quang trong tử sắc điện xà không có bất kỳ dấu hiệu tiêu tán nào mà ngược lại càng ngày càng rõ.

Kỷ Dung thật sự không dám tin vào hai mắt mình, công kích đắc ý nhất lại bị một quyền của Diệp Vân ngăn trở, mặc kệ hắn thúc giục thế nào cũng không cách nào tiến thêm được nửa tấc.

“Làm sao có thể? Hắn chỉ là một tay mơ Luyện Khí Cảnh nhị trọng vì sao có thể dễ dàng ngăn cản được công kích của ta? Tuyệt đối không có khả năng!” Kỷ Dung nghẹn ngào kêu to, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

Diệp Vân nhìn hắn một cái, sau đó hơi hơi lắc đầu: “Tán ra cho ta!”

Ánh sáng màu tím lập tức rọi sáng lên càng ngày càng lớn, điện mang kích thước như cánh tay nở rộ thành đóa hoa trên lôi đài, tiếng sấm ù ù, từ xa tiến đến.

“Lôi Vân Sơ Hiện!”

Diệp Vân thấp giọng quát, chỉ thấy một đóa Lôi Vân từ trong không trung xuất hiện, lập tức bốn phương tám hướng đều là tiếng sấm, dòng điện trên không trung bay múa, cuối cùng hội tụ tại trên nắm tay phải Diệp Vân.

Chỉ thấy nắm tay phải không nhanh không chậm đánh ra, lôi quang đầy trời lập tức thu lại, ngưng tụ thành một quyền Lôi Âm đánh thẳng vào ngực Kỷ Dung.

Kỷ Dung chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, lập tức đau đớn kịch liệt khuếch tán, khắp người bị một cỗ man lực đánh bay ra ngoài, yết hầu ngòn ngọt, máu tươi phun ra.

Chân khí trong cơ thể Kỷ Dung tan rã, không thể cảm giác được nửa phần, từ không trung trùng trùng điệp điệp ngã xuống, âm thanh răng rắc phát ra, xương bắp chân đã gãy thàng hai đoạn.

“Không có khả năng, sao có thể như thế?”

Kỷ Dung giãy giụa muốn bò dậy, nhưng chân khí trong cơ thể tan rã, xương đùi bị gãy khiến hắn không có nửa điểm khí lực, miễn cưỡng đứng được lên lại ngã xuống trên mặt đất.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh trên lôi đài, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng và tuyệt vọng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi