THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Chính như lời lão tổ kiếm đạo vậy, sau khi Diệp Vân tìm hiểu một tia hỏa hệ pháp tắc thì lĩnh ngộ đối với cảnh giới của hắn đã có thêm kiến giải mới, chân khí và thân thể lại lần nữa có được sự cân bằng tinh tế. Chỉ một thời gian ngắn sau hắn có thể đột phá đến Luyện Khí Cảnh tam trọng.

"Tiểu sư đệ, tu luyện như thế nào?" Thủy Như Yên rất tò mò về vị sư đệ này, ngày thường khi tu luyện bên ngoài nếu gặp thì kiểu gì nàng cũng phải hỏi vài câu.

Thủy Như Yên chính là cháu gái của Thủy Thanh Huyên. Chỉ dựa vào điều này, Diệp Vân đã có ấn tượng tốt với nàng, cũng thích cùng nàng nói chuyện phiếm.

"Cửu sư tỷ, ngươi không chăm chỉ tu luyện, lại tới quấy rầy ta làm gì." Diệp Vân ngẩng đầu, nheo lại mắt vừa cười vừa nói.

"Hừ, không muốn nói chuyện cùng sư tỷ sao? Không biết lớn nhỏ, coi chừng ta đánh ngươi." Khuôn miệng nhỏ nhắn của Thủy Như Yên cong lên, nàng đưa tay gỡ xuống khăn che, một khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân hiện ra.

"Ngươi đánh ta liền nói cho Đại sư huynh biết." Diệp Vân cười ha hả.

Thủy Như Yên trừng mắt, gắt giọng: "Ngươi dám."

Diệp Vân híp mắt, không để ý tới nàng nữa.

Vài ngày trước khi mới gặp Thủy Như Yên, ấn tượng đầu tiên về nàng trong lòng hắn là một cô bé rụt rè, nói chuyện ôn tồn nhỏ nhẹ, tiếng nói dễ nghe êm tai. Tuy nhiên khi đã biết rõ, Diệp Vân mới phát hiện, Thủy Như Yên căn bản không giống như lúc trước thể hiện ra bên ngoài ôn nhu, nhã nhặn mà là một vị cô nương hoạt bát, cởi mở, y như chú chim non.

"Này, ta đã từng nghe người khác nhắc đến ngươi rồi. Ngươi đoán ta làm sao mà nhận ra được? Nói cho ngươi biết, chuyện ta nghe được không phải từ sư tôn đâu." Chứng kiến Diệp Vân không để ý tới mình, Thủy Như Yên tiếp tục xán lại gần, cười tủm tỉm nói.

Diệp Vân nhìn nàng một cái, cười: "Ngoài nha đầu Linh Nhi ra thì còn có thể là ai?”

Thủy Như Yên sững sờ, cả giận nói: "Nha đầu Linh Nhi kia, rõ ràng dám bán đứng ta, để xem ta có đánh mông nàng đến nở hoa không.”

Mấy ngày nay Diệp Vân đã sớm quen với cách nói chuyện này của Thủy Như Yên, nhìn nàng một cái, khẽ cau mày.

"Cửu sư tỷ, ngươi có cảm thấy gần đây sư tôn thoạt nhìn có chút nóng nảy hay không?"

Thủy Như Yên hơi sửng sốt, đôi mi thanh tú cau lại, tiếp theo lắc đầu, chần chờ nói: "Cái này. . . Ta hình như . ."

"Đúng vậy, sư tôn gần đây thật có chút sốt ruột, chắc hẳn là có chuyện gì đó sắp xảy ra."

Ngay khi Thủy Như Yên không biết trả lời như thế nào, giọng nói của Mặc Nho đã vang lên bên cạnh. Chỉ thấy một tú tài áo trắng bỗng xuất hiện, quạt xếp nhẹ lay động, ở bên cạnh hắn, Đoan Mộc Long Đài kề vai mà đến.

"Đại sư huynh, Nhị sư huynh." Diệp Vân và Thủy Như Yên cùng hô lên.

"Tiểu sư đệ ngươi quả nhiên quan sát cẩn thận tỉ mỉ. Sư đệ mới đi theo sư tôn một thời gian ngắn vậy mà có thể từ trong lời nói và việc làm của lão nhân gia người nhận ra một ít manh mối, thực sự là vượt quá dự liệu của chúng ta." Mặc Nho vừa cười vừa nói.

Đoan Mộc Long Đài mặt không biểu tình, thở dài: "Khả năng lần này tông môn sẽ phát sinh chuyện lớn, bằng không mà nói thi đấu tông môn cần gì tổ chức sớm như vậy? Hơn nữa ta nghe được một tin, lầnthi đấu tông môn này có lẽ sẽ có thay đổi bất ngờ.”

"A, có thay đổi gì?" Đám người Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.

"Cụ thể vi huynh cũng không biết. Hôm nay sư tôn từ sớm đã đi Thiên Thần Điện, đợi lão nhân gia người trở về có lẽ mới biết được.” Đoan Mộc Long Đài lắc đầu.

"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, với tu vi và thực lực căn bản của chúng ta, chỉ cần mười người cùng đoàn kết nhất trí, tu luyện thành Thập Sát Trận thì cho dù gặp phải cao thủ Kim Đan Cảnh cũng có thể chiến một trận." Mặc Nho khẽ phe phẩy quạt giấy, nhìn khuôn mặt của hắn vẫn không hiện lên một chút lo lắng nào.

Diệp Vân và đám người Đoan Mộc Long Đài nhìn nhau gật đầu rồi im lặng, trong lúc nhất thời bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Nhìn từ Đoan Mộc Long Đài đến Mặc Nho, trong đầu Diệp Vân đột nhiên hiện lên ý nghĩ nếu không phải vì cả đời này Mặc Nho không cách nào đột phá Trúc Cơ Cảnh tam trọng thì có lẽ hắn mới là đại sư huynh. Mặc kệ từ cách bình tĩnh đối nhân xửa thế hay là mười năm tu luyện đã tiến giai Trúc Cơ Cảnh tam trọng, hắn đều trội hơn so với Đoan Mộc Long Đài.

Tuy nhiên, là phán quyết bất công hay công bằng thì chỉ có trời cao mới biết. Đoan Mộc Long Đài nhận hết tra tấn, mất đi tu vi, tẩu hỏa nhập ma, rồi lại nghênh đón trùng sinh, tu vi đột nhiên tăng mạnh, tiến triển cực nhanh.

Mặc Nho từ một thư sinh gặp tai nạn khi đi thi, bị băng tuyết đông lạnh tổn thương thân thể, nhận hết đau đớn và tra tấn, cuối cùng được Tô Hạo cứu, tu vi tiến triển cực nhanh, ngắn ngủi không đến mười năm đã từ một gã phàm nhân tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh tam trọng đỉnh phong. Đang lúc tất cả mọi người cho là hắn có thể tiếp tục tiến nhanh trên con đường tu hành dưới thì lại bởi vì nguyên nhân không biết tên mà giã từ tu luyện, không có cách nào đột phá.

Nhưng mà Mặc Nho không ngại điều này. Qua những ngày tiếp xúc vừa qua Diệp Vân thấy được Mặc Nho là điển hình của viên ngọc sáng thông minh lanh lợi. Hắn có tâm, lại có trí tuệ cực cao, hầu như tất cả mọi việc đều có thể hiểu rõ trong lòng. Ở Vô Ảnh Phong này, ngoại trừ danh xưng nhị đệ tử Phong chủ, hắn còn là người nhiều mưu trí nhất.

Cho nên, trời cao vẫn công bằng, sẽ không bởi vì ngươi có chỗ trời sinh không bằng người mà chặt đứt mọi con đường sống. Thời điểm con đường này khép lại cũng là lúc con đường khác mở ra.

Dù là vậy nhưng Diệp Vân vẫn cảm thấy, hắn nhìn không thấu Mặc Nho, dường như người này đang che giấu một bí mật nào đó. Tuy nhiên, Diệp Vân cũng không thèm để ý. Chỉ cần đối với hắn không có ý xấu thì Diệp Vân cũng mặc kệ không quan tâm.

Trong lúc bốn người đang nói chuyện, trên bầu trời xẹt qua một đạo quang ảnh, ngay sau đó Tô Hạo từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước mặt bọn họ.

"Tham kiến sư tôn." Bốn người khom mình thi lễ, cùng nhau hô lên.

Sắc mặt Tô Hạo có chút lo lắng, khoát tay nói.

"Những người khác đâu?"

"Bọn tam sư đệ đang còn tu luyện, chúng đệ tử thì tới đây trao đổi qua với tiểu sư đệ một lát, hy vọng tu vi của hắn có thể sớm ngày đột phá." Đoan Mộc Long Đài hồi đáp.

"Sư tôn, có phải là có chuyện gì xảy ra hay không?" Mặc Nho thấy được vẻ không yên trên khuôn mặt Tô Hạo, thấp giọng hỏi.

Tô Hạo chần chừ một chút, nói: "Đi gọi bọn lão Tam qua đây cho ta."

Thủy Như Yên gật gật đầu, quay người rời đi.

Ngay sau đó không lâu, các đệ tử khác đều tập hợp trước Tô Hạo, cùng nhau bái kiến.

Tô Hạo nhìn thoáng qua bọn hắn, trầm giọng nói: "Có hai chuyện ta cần thông báo. Chuyện thứ nhất là quy tắc thi đấu tông môn đã thay đổi. Đầu tiên là xóa bỏ tổ thanh niên, tất cả đệ tử dự thi đều được xếp vào tổ trưởng thành, cùng nhau tranh đoạt thứ hạng."

Chúng đệ tử sững sờ, trên mặt lập tức tràn đầy kinh hãi, ánh mắt bọn hắn đều dừng lại trên người Diệp Vân. Trong mười đại đệ tử chỉ có Diệp Vân là tham gia tỷ thí tổ thanh niên, hơn nữa với tu vi của hắn, cho dù không đạt được giải quán quân thì vẫn có hi vọng rất lớn tiến top 3. Thế nhưng hôm nay lại hủy bỏ tổ thanh niên, với tu vi của Diệp Vân mà đi tranh đấu với những đệ tử nhập môn đã lâu, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

"Cái này. . . Cái này không công bằng." Đôi mi thanh tú của Thủy Như Yên cau lại, thấp giọng nói ra.

"Đúng vậy, lúc trước đều chia làm hai tổ tỷ thí, lần này vì sao lại như thế?" Mặc Nho cũng không hiểu tại sao, dù cho hắn có trí tuệ siêu quần.

"Nói nhiều thì có ích gì? Quy tắc lại không phải do chúng ta đặt ra, nếu như bọn họ muốn sửa, chúng ta đây liền chiến một trận tới cùng đi." Dã Cuồng Nhân lập tức hừ một tiếng.

"Đúng vậy, Tam sư huynh nói rất hay. Tổ thanh niên vốn cũng không có tính khiêu chiến gì cả, có thể cùng cao thủ của bốn núi so tài thì mới coi là chính thức rèn luyện, tạo cơ hội cho tu vi của ta tiếp tục đột phá." Diệp Vân cười ha ha, lần này quy tắc cải biến vừa hay lại đúng ý hắn.

"Nói rất hay. Ban đầu ta vốn nhìn tiểu sư đệ ngươi không vừa mắt, hiện tại xem trọng ngươi hơn một chút." Hai mắt Dã Cuồng Nhân sáng ngời, cười ha ha.

"Tam sư huynh nhìn không chính xác rồi, phải là không tốt mới đúng. Nếu ngày sau cùng một đôi tỉ thí, ta sẽ không hạ thủ lưu tình." Diệp Vân vừa cười vừa nói.

"Nên như thế. Ngày thường nhìn tiểu tử ngươi bình tĩnh, ôn hòa như vậy không ngờ tính tình lại khác hẳn, ta ngược lại bắt đầu thích ngươi." Dã Cuồng Nhân liên tục cười to.

"Tốt rồi, hai tiểu tử các ngươi an tĩnh lại cho ta." Mặc Nho nhìn hai người, cười mắng.

Tô Hạo hít vào một hơi, lại nói tiếp: "Trước khi thi đấu tông môn, còn có một việc. Mỗi một ngọn núi sẽ phải cửa ra năm đệ tử tiến vào Hồn Đoạn Sơn Mạch rèn luyện, nhiệm vụ cụ thể là gì thì hiện tại vẫn chưa thể biết. Tuy nhiên, đệ tử tham gia rèn luyện lần này, số tuổi không thể vượt quá mười tám, trong các ngươi chỉ có Diệp Vân phù hợp."

"Hồn Đoạn Sơn Mạch?" Ngoại trừ Diệp Vân, hầu như tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, Mặc Nho vốn tâm bình như nước nhưng trên mặt cũng không khống chế được mà lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Đúng vậy, chính là Hồn Đoạn Sơn Mạch." Tô Hạo gật đầu chắc chắn.

"Hồn Đoạn Sơn Mạch là nơi như thế nào? Ta cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe nói qua." Diệp Vân chứng kiến biểu hiện của mọi người, tò mò hỏi.

Mặc Nho nhìn hắn một cái, nói: "Hồn Đoạn Sơn Mạch chính là cấm địa của Thiên Kiếm Tông. Trong đó ngoại trừ Yêu thú vô cùng cường đại và Linh Thú ở bên ngoài còn có những ác đồ cùng hung cực ác mà nghìn năm qua bị Thiên Kiếm Tông bắt giữ. Trong số bọn họ, những kẻ có tu vi đạt tới Trúc Cơ Cảnh số lượng cũng không ít. Nơi đây vốn là chỗ lưu đày, cũng là nhà lao cầm tù mặt khác là nơi đệ tử Thiên Kiếm Tông tham gia rèn luyện."

"Đúng vậy, chẳng qua là từ trước đến nay Hồn Đoạn Sơn Mạch chỉ mở cửa cho đệ tử Trúc Cơ Cảnh trở lên đi vào, trăm ngàn năm qua số đệ tử Luyện Khí Cảnh tiến vào đây không vượt quá mười tên. Mà lần này đi rèn luyện này số tuổi của đệ tử không thể vượt qua mười tám, ngươi suy nghĩ một chút, trong số những người tham gia sẽ có đệ tử Trúc Cơ Cảnh sao? Các ngươi tiến vào trong đó sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm chứ?" Đoan Mộc Long Đài trầm giọng giải thích.

Diệp Vân nhíu mày, nếu thật là như thế thì việc này đích xác có chút phiền phức. Tuy nhiên hắn cũng không thèm để ý. Chỉ cần tu vi đột phá đến Luyện Khí Cảnh tam trọng thì thực lực chân chính tất nhiên cũng tăng lên nhanh chóng. Cho dù phải đối mặt với cao thủ Trúc Cơ Cảnh nhị trọng, tam trọng, cũng có tiền vốn mà đánh một trận. Nếu không địch lại thì chạy trốn cũng không phải là vấn đề.

"Trừ ta ra, bốn gã đệ tử còn lại là ai?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.

Tô Hạo nhìn hắn một cái, bỗng nhiên thở dài, nói: "Trừ ngươi ngươi ra, những đệ tử của Vô Ảnh Phong tham gia thí luyện gồm có Tô Linh, Dư Minh Hồng, Đoàn Thần Phong và Tô Ngâm Tuyết."

Diệp Vân sững sờ, lại là Tô Linh, Dư Minh Hồng, Đoàn Thần Phong, Tô Ngâm Tuyết. Ngoại trừ Tô Ngâm Tuyết, đối với tu vi của ba người còn lại, Diệp Vân tất nhiên biết rõ. Sau khi t tu luyện ừ Hỏa Long Quật ra, thực lực của Tô Linh bây giờ cũng chỉ là Luyện Khí Cảnh tứ trọng, có lẽ còn có thể tiếp tục đột phá, nhưng trong thời gian ngắn thì có thể đột phá đến mức nào đây? Còn Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong cho dù Hắc Bạch Nhị lão có dốc hết vốn liếng dạy bảo, cũng không có khả năng làm cho tu vi của bọn hắn đột phá đến Trúc Cơ Cảnh. Ba người tiến vào Hồn Đoạn Sơn Mạch hiển nhiên là vô cùng nguy hiểm.

Trong bốn người, chỉ có Tô Linh tỷ tỷ, và con gái lớn của Tô Hạo Tô Ngâm Tuyết là tu vi không biết đã tới cảnh giới nào.

"Lần này tham gia rèn luyện, ngươi và Ngâm Tuyết cùng dẫn đội, nhất định phải làm cho tất cả mọi người cùng trở về." Tô Hạo bỗng nhiên tiến lên trước, chần chờ một lát, sau đó hai tay cùng đặt trên bờ vai Diệp Vân, trong tiếng nói mang theo vẻ lo lắng vô cùng, phần nào trong đó còn có sự bất đắc dĩ.

Trong khoảnh khắc, Diệp Vân chỉ cảm thấy trên bả vai không khỏi nhiều hơn vô vàn trách nhiệm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi