THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Diệp Vân nhìn sắc mặt của đám người kia, quả thực không thể tin được vào ánh mắt của hắn, phải hạ lưu vô sĩ đến múc nào mới có thể trở mặt nhanh như vậy?

Hắn sinh ra ở tầng lớp thấp hèn, từ nhỏ đã nhìn qua không biết bao nhiêu người không biết cái gì gọi là xấu hổ, cũng đã nếm qua không ít những lời nói lạnh nhạt, giễu cợt trào phúng. Khi hắn đi vào Thiên Kiếm Tông, thân phận là tạp dịch trong nội viện cũng thường xuyên bị ức hiếp, chẳng qua là hắn kỳ vọng chính là những đệ tử ngoại môn kia, thậm chí là đệ tử nội môn, bọn hắn tu vi Thông Thiên, cao cao tại thượng, áp đảo nhân thế, những tu sĩ này có lẽ không phải tất cả đều là lương thiện chính nghĩa nhưng trong lòng cũng đều phải có kiên trì, tôn nghiêm.

Theo tu vi tăng lên, Diệp Vân từ từ phát hiện những người tu vi đạt tới Luyện Khí Cảnh, thậm chí cao thủ Trúc Cơ Cảnh tông môn, tuy nói coi như là có lòng kiên trì, nhưng đều là loại ngươi lừa ta gạt, vì tư lợi sẵn sàng bán cả cha mẹ ông bà.

Nhưng mà hắn dù có thế nào cũng không tưởng tượng được, trước mắt tất cả những cao thủ tiền bối, thiên tài đệ tử tại Tấn Quốc này lại có thể không biết cái gì gọi là xấu hổ, dùng từ cỏ bám đầu tường cũng không đủ để nói, vô sỉ thấp hèn đã đạt đến một cảnh giới vô thượng.

"Hảo tiểu tử, ngươi bước ra đây, dù cho hôm nay đối với Mai tiên sinh bất kính ta cũng muốn giáo huấn ngươi một phen, cho ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng, tôn ti trật tự."

Một người nam tử trung niên bước ra, hắn mặt gầy mỏ nhọn, con mắt đảo tròn, thoạt nhìn đầu trâu mặt ngựa, nhìn mặt là thấy muốn đập...

"A? Ngươi muốn đi tìm cái chết sao? Ta hiện tại tâm tình không tốt, kiếm không uống máu tuyệt đối không vào vỏ." Diệp Vân lạnh lùng nhìn hắn một cái.

"Trúc Cơ Cảnh tam trọng, giết hắn đi!" Thanh âm của Kiếm Đạo trưởng lão lại vang lên trong đầu hắn.

"Lão đầu, ngươi không phải là muốn cho ta ít xuất hiện sao? Hiện tại bây giờ còn muốn gấp hơn ta." Diệp Vân khẽ giật mình, mỉm cười nói.

"Ít xuất hiện? Tiểu tử ngươi còn ít xuất hiện? Ngươi bây giờ đã đem hầu hết mọi người ra mắng một lượt, càng là đắc tội với tên tiểu tử Kim Đan Cảnh kia, hiện tại có muốn ít xuất hiện cũng không được, nếu như thế thì cứ chơi tới bến đi, kệ con mẹ nó chứ." Kiếm Đạo trưởng lão hừ hừ nói.

"Cũng tốt, vừa rồi ta với Đỗ Kiếm Ngân đánh nhau một trận, chắc hẳn cũng có không ít người chưa nhìn rõ ràng, vậy thì cho bọn hắn biết, nói lung tung đôi khi cũng sẽ phải chịu trừng phạt." Diệp Vân lạnh lùng nói.

"Tên tiểu tử nhà ngươi chỉ mới là Luyện Khí Cảnh mà không ngờ lại kiêu ngạo như thế, vừa rồi thiếu gia nhà ta hạ thủ khoan dung, cho ngươi một con đường sống, ngươi nghĩ là có thể ngăn cản được Kiếm Ý của thiếu gia nhà ta ?" Trung niên nam tử phẫn nộ quát.

"A, ta còn tưởng là Đỗ gia đệ tử, không ngờ lại là Đỗ gia nô tài. Nếu là nô tài, tình nguyện làm con chó cho người ta vậy thì bước lên chịu chết đi." Diệp Vân ồ lên một tiếng, hướng về phía hắn vẫy vẫy tay như...gọi chó.

Chiêu vẫy tay của Diệp Vân bộ dáng y như gọi chó làm cho trung niên nam tử thiếu điều tức giận muốn ngất, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ.

"Ta chính là Nhị quản gia của Đỗ Gia, Đỗ Tùng, ngươi nhớ cho kỹ kẻo lại không biết chết vì tay ai." Trung niên nam tử tức giận quát.

Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói:" Một tên nô tài mà thôi, dù được ban cho tên cũng chỉ là một tên nô tài, nói nhiều như vậy thì có ích gì, có ngon thì lên đây."

Đỗ Tùng tên thật là Chu Tùng, chừng năm mươi tuổi, thuở nhỏ lớn lên ở Đỗ gia, hắn thông minh lanh lợi, giỏi về nhìn mặt nói chuyện, tạm thời thiên phú cũng được xem là tốt, tốn hao thời gian bốn mươi năm tu vi đột phá lên được Trúc Cơ Cảnh, rốt cuộc cũng được Đỗ Thuần Thiên chú ý, được ban cho tên Đỗ Tùng, hơn nữa bởi vì hắn giỏi về kinh doanh nên được phong chức Nhị quản gia.

Mười năm nay, tu vi đạt đến Trúc Cơ Cảnh, lại là Nhị quản gia, thân phận địa vị bất đồng so với trước kia. Tại Đỗ gia, cũng chỉ có Đỗ Thuần Thiên và hơn mười người là có địa vị trên hắn, tuyệt đại bộ phận Đỗ gia đệ tử thấy hắn đều phải cung kính hành lễ.

Đỗ Tùng am hiểu nhất là nhìn mặt mà nói chuyện, khi hắn chứng kiến sư huynh của Mai Nghiễn Sinh cách không thi triển thần thông, đem mười tên thiên tài đệ tử chém giết, dù cho trong đó cũng có đệ tử Đỗ gia, nhưng mà hắn biết rõ trước mắt phải làm tốt quan hệ với Mai Nghiễn Sinh, bằng không mà nói, sư huynh của Mai Nghiễn Sinh mà đến đây chỉ sợ rằng ngăn cản không nổi.

Huống hồ vừa rồi hắn nghe được Mai Nghiễn Sinh cùng với sư huynh của hắn hai người trong lúc nói chuyện lộ ra chút ít ý tứ, vì vậy liền cùng với Đỗ Thuần Thiên thương lượng vài câu, hai người đưa ra một suy đoán cực kỳ kinh người, sư huynh của Mai Nghiễn Sinh rất có thể là Kim Đan Cảnh đỉnh phong, cao thủ vô địch sắp phá đan sinh anh, nếu như hiện tại không tỏ rõ lập trường chỉ sợ kế tiếp chính là đại họa lâm đầu.

Đỗ Tùng nhìn thấy Diệp Vân trào phúng mọi người, hiển nhiên là đứng ở phía đối lập với Mai Nghiễn Sinh, đã như vậy tâm niệm hắn liền vận chuyển, lên tiếng quát tháo, muốn lưu lại một ấn tượng tốt nơi Mai Nghiễn Sinh cùng sư huynh của hắn.

Ai mà ngờ đến một kẻ hèn mọn như Diệp Vân, thân chỉ là Luyện Khí Cảnh, lại có thể kiêu ngạo mở miệng ra là mắng, còn mỉa mai hắn chính là nô tài, là con chó của Đỗ gia. Thế này thì tức chết đi thôi. Mười năm sống an nhàn sung sướng, Đỗ Tùng làm sao chịu nổi chuyện quát mắng cùng mỉa mai như thế, lập tức giận dữ.

"Hôm nay xin mời Mai tiên sinh chứng kiến với tư cách người làm chứng, tên tiểu nhi ngu ngốc của Thiên Kiếm Tông này chính mình muốn chết, đừng trách ta ra tay độc ác." Đỗ Tùng giận dữ quát lên, thân hình lập lòe bắn thẳng đến.

Diệp Vân lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng nổi lên vẻ trào phúng cùng thương cảm.

Đỗ Tùng tu vi là Trúc Cơ Cảnh tam trọng, thực lực cũng không phải yếu, nếu như là đệ tử Luyện Khí Cảnh bình thường, dù cho thiên phú có cao hơn cũng không chịu nổi hắn một quyền nhẹ nhàng.

Nhưng mà, hắn gặp phải lại là Diệp Vân.

Đỗ Tùng lao thẳng đến, Diệp Vân lẳng lặng đứng yên, đợi khi hắn vừa tiến đến trước người, tay phải Diệp Vân để ngang trước ngực, hướng về phía Đỗ Tùng chém ra một chưởng.

Bàn tay như đao, tỏa ra hào quang lấp lánh.

Trong bàn tay Diệp Vân bắn ra hào quang lửa đỏ mãnh liệt, hỏa diễm tại bàn tay hắn thiêu đốt hừng hực bên trên, hỏa diễm bốc lên, sức nóng tràn ngập khắp nơi, bao phủ phạm vi mười trượng, một ít tu sĩ tu vi hơi thấp tỏ ra sợ hãi, bọn hắn mơ hồ cảm giác được độ nóng ngày càng nhanh chóng tăng lên, nếu không tránh né kịp chỉ sợ sẽ thành...heo quay.

Phốc!

Quyền chưởng giao nhau, chỉ nghe một tiếng phù, hỏa diễm đột nhiên ngưng tụ hóa thành một sợi dây lửa nho nhỏ, từ quyền đầu của Đỗ Tùng xẹt qua, ngay sau đó đi dọc theo cánh tay phải cuối cùng lóe lên chỗ ngực phải của hắn rồi biến mất, chỉ thấy sau lưng Đỗ Tùng một đạo ánh sáng lửa đỏ nhạt lập lòe, oanh một phát hóa thành hỏa diễm đầy trời như ánh chớp bốc lên.

Đỗ Tùng đứng sững sờ tại chỗ, trong mắt xuất hiện một tia kinh ngạc, ngay sau đó biến thành khó có thể tin, cuối cùng hiện lên vẻ vô cùng hối hận cùng tuyệt vọng.

Đùng!

Thân thể Đỗ Tùng đột nhiên từ quyền đầu đến cánh tay phải, tiếp theo là ngực phải bị cắt thành hai nửa, không có máu tươi chảy ra chút xíu nào, chỗ bị cắt đứt đen kịt, phẳng lì bóng loáng như mặt gương.

Trúc Cơ Cảnh tam trọng Đỗ gia cao thủ, vậy mà chỉ không ngăn cản nổi một chưởng của Diệp Vân, trong khoảnh khắc liền bị chém chết.

Lắng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!

Hầu như tất cả mọi người hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ cùng với khó có thể tin.

Có một ít người không thể tin được thực lực của Diệp Vân sao lại có thể đạt đến mức độ này, một tiểu tử Luyện Khí Cảnh chỉ một chưởng đã đem cao thủ Trúc Cơ Cảnh tam trọng chém chết.

Mọi người càng kinh ngạc hơn khi thấy Diệp Vân ra tay vô cùng tàn nhẫn, hạ thủ không chút nào lưu tình, chỉ một chưởng đã đem Nhị quản gia Đỗ gia, tu vi đạt đến Trúc Cơ Cảnh tam trọng cao thủ trực tiếp chém thành hai khúc, tử trạng cực thảm.

Hắn như thế nào dám lớn lối như vậy? Chẳng lẽ hắn thực cho rằng Thiên Kiếm Tông có thể bảo vệ được hắn? Tuy rằng Trúc Cơ Cảnh tam trọng trong cả Tấn Quốc cũng không phải là cao thủ, nhưng mà loại thế lực như Thiên Kiếm Tông cùng với Đỗ gia muốn bồi dưỡng ra một gã Trúc Cơ Cảnh cao thủ cũng cần tiêu phí vô số tài nguyên tu luyện, hôm nay dễ dàng bị Diệp Vân một chưởng chém chết, cắt thành hai đoạn, cái này chính là đại thù không chết không thôi nha.

Vừa rồi cái đám gia hỏa láo nháo, từng tên từng tên không dám nói thêm gì nữa, bọn hắn cúi đầu, dường như không nhìn thấy những gì vừa xảy ra, lúc trước cũng chưa từng nói qua bất cứ điều gì khiêu khích. Phải biết rằng những tên gia hỏa nhí nhố này tu vi cũng sàn sàn cỡ Đỗ Tùng, về phần những Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ cao thủ, làm sao có thể tùy ý ăn nói bậy bạ, liều mạng như thế.

Diệp Vân cuồng vọng là dựa trên cơ sở thực lực, nếu như hắn muốn thì những tên gia hỏa vừa rồi lên tiếng khiêu khích quát mắng kia, một tên đều không thể ngăn cản được công kích của hắn.

Ánh mắt Diệp Vân lạnh lùng đảo qua mọi người, sau đó rơi vào trên mặt Thi trưởng lão:" Còn ai nữa?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi