THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Dịch giả: aluco

Lôi quang từ nơi nào đó không biết đột nhiên xuất hiện ngay trước ngực Diệp Vân, ngăn cản huyết sắc chiến thương.

Huyết sắc chiến thương uy lực cường đại, khí thế tràn đầy. Nhưng lại bị lôi quang cứng rắn ngăn lại chỉ cách lồng ngực Diệp Vân có ba tấc, không cách nào tiến thêm.

Lôi quang lập loè, huyết mang bắn ra.

Hai cỗ năng lượng đụng chạm vào nhau trên không trung, bắn ra những chùm hào quang sáng chói.

Hào quang sau khi đạt đến đỉnh điểm, rốt cuộc nổ bùng lên như pháo hoa chói sáng sau đó tiêu tán không còn.

Quân Nhược Lan cầm huyết sắc chiến thương trong tay, mà lôi quang trước người Diệp Vân cũng không còn bóng dáng. Hai đạo công kích chạm vào nhau, rõ ràng tương xứng, không phân ra cao thấp.

Nhưng mà sắc mặt của Quân Nhược Lan đã thay đổi, trở nên cực kỳ ngưng trọng, trong ánh mắt thậm chí có một tia hối hận.

Diệp Vân có thể ngăn cản được một thương này của nàng, đại biểu cho tu vi của hắn đã tăng lên tới tình trạng có thể chống lại cùng nàng, một thương này giết không được Diệp Vân, như vậy kế tiếp hiển nhiên cũng không được.

Chẳng qua là Quân Nhược Lan không thể nào cam lòng, nàng dùng trăm phương ngàn kế tiến vào Lạc Lôi Cốc, thậm chí không tiếc để bản thân dùng đến danh nghĩa của Phiêu Miểu Tông, sau khi tiến vào thì tất cả mọi việc nàng đều khống chế, nhưng thật không ngờ cuối cùng tại bảo tàng chi địa lại gặp được Diệp Vân, càng không nghĩ tới là mục tiêu duy nhất của nàng là hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, rõ ràng bị Diệp Vân lấy được, hấp thu sạch sẽ, ngay cả nửa phần Linh khí đều không còn sót lại.

Huyết sắc chiến thương hơi khẽ chấn động, Quân Nhược Lan cầm chiến thương dựng thẳng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn Diệp Vân. Huyết sắc chiến thương cùng nữ tử xinh đẹp hòa hợp với nhau tạo thành bức tranh, có một cảm giác tương phản thật lớn, xa xa nhìn lại, vô cùng lộng lẫy.

"Quân sư tỷ, ta và ngươi vốn là đồng môn, cần gì phải bức bách đến mức "cạn tàu ráo máng" đây." Diệp Vân nhàn nhạt nói ra.

Đôi mi thanh tú của Quân Nhược Lan cau lại, dùng thanh âm lạnh lùng nói: "Những lời này của Diệp Vân ngươi nói ra đúng là không suy nghĩ, rõ ràng lúc trước ngươi đáp ứng giúp ta tìm kiếm hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, ta trả cho ngươi trăm vạn cực phẩm Linh Thạch, thế nhưng ngươi lại lật lọng, ngược lại đem Linh khí cùng thần thông bên trong hạt giống Lôi Đình áo nghĩa đều hấp thu luyện hóa, còn nói ta "cạn tàu ráo máng" với ngươi, lời thế này mà ngươi cũng nói ra được."

Diệp Vân nhún nhún vai, nói: "Loại hứa hẹn này chỉ sợ ngay cả chính ngươi cũng không tin. Ta nếu như lấy được hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, hơn nữa giao nó cho ngươi như lời nói, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không lưu lại tính mạng của ta. Ta và ngươi đã biết rõ lòng dạ của nhau, giờ phút này nói ra thì có ích lợi gì. Ta và ngươi cũng không phải con nít ba tuổi, loại quan hệ hợp tác này hoàn toàn không đáng giá một xu, trong lòng ngươi chẳng lẽ không biết hay sao?"

Quân Nhược Lan hừ lạnh một tiếng, nói: "Hiện tại nói cái gì cũng là vô dụng, ngươi là kẻ huỷ bỏ ước định trước, vậy thì phải gánh chịu hậu quả. Ngươi bây giờ cũng đã biết rõ, ta cũng không phải đệ tử Phiêu Miểu Tông, mà là đến từ Nguyệt Thần Cung, ngươi tự nghĩ xem mình đã đắc tội đến ai?"

Diệp Vân cười ha ha, nói: "Ta cần gì phải biết ngươi đến từ nơi nào, cũng không cần để ý là đắc tội với người có thể đắc tội hay là người không thể đắc tội, Linh khí bên trong hạt giống Lôi Đình áo nghĩa đều bị ta hấp thu, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn bắt ta trở về để lấy Linh khí cùng thần thông bên trong luyện chế ra hay sao? Ngươi đã có ý định như thế này, như vậy giữa chúng ta chính là cục diện không chết không thôi. Diệp Vân ta rút cuộc là cái hạng người gì, chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng."

Khóe miệng Quân Nhược Lan hơi hơi co rúm, nàng tất nhiên hiểu được Diệp Vân là hạng người gì. Gia hỏa này có thể trong tạp dịch viện của Thiên Kiếm Tông trà trộn ba năm, sau đó một lần hành động thông qua khảo hạch trở thành đệ tử ngoại môn, chỉ ngắn ngủn trong vòng một hai năm đã tu luyện tới mức độ như ngày hôm nay, ngoại trừ bản thân có kỳ ngộ gì đó, cũng là người có lòng dạ độc ác, làm việc quyết đoán.

Theo như những lời hắn vừa nói ra, nếu như Quân Nhược Lan cưỡng ép muốn bắt Diệp Vân để mang đi luyện chế ra thần thông, như vậy chính là cục diện không chết không thôi, không còn con đường nào khác.

"Đã như vậy, vậy thì đỡ thêm một chiêu của ta."

Quân Nhược Lan dứt khoát không nói nhảm nữa, tức giận quát lên, chỉ thấy chiến thương trong tay nàng đột nhiên phóng lên, trên không trung đón gió mà phóng lớn, hóa thành một thanh chiến thương cực lớn dài mười trượng, hào quang màu đỏ như máu bao trùm phạm vi mấy trăm trượng, bao phủ cả thiên địa biến nó thành một mảnh huyết hồng.

"Nhất Thương Phá Thiên Khung!"

Thanh âm của Quân Nhược Lan vang lên, không giống như chiến thương có khí thế to lớn, thanh âm này lại bén nhọn cao vút, đâm thẳng mây xanh.

Lập tức thấy trên người Quân Nhược Lan có vô số sợi dây nhỏ màu đỏ như máu xuất hiện, cùng chiến thương kết nối vào cùng một chỗ. Trong khoảnh khắc sắc mặt nàng kịch biến, trở nên thảm trắng như tờ giấy, những sợi dây nhỏ huyết sắc từ trong cơ thể nàng bay ra, đều chui vào bên trong chiến thương.

Huyết sắc chiến thương cực lớn trên không trung phát ra thanh âm ô ô, Lôi Hải từ bốn phía rõ ràng chấn động cuồn cuộn nổi lên, Lôi Âm ù ù từ bốn phương tám hướng bay tới, rõ ràng càng chạy càng xa. Phạm vi trong vòng mấy trăm trượng, đã không còn nửa điểm lôi linh khí.

Huyết sắc chiến thương cực lớn không có bất kỳ biến hóa, cũng không cần bất kỳ biến hóa gì, từ trên không trung lao thẳng xuống.

Chiến thương từ trên giáng xuống, mang theo khí thế cuồng bạo uy mãnh hung hăng đâm xuống đỉnh đầu Diệp Vân.

Ai cũng không thể tưởng được một thương cực kỳ "hoành tráng" như thế lại có thể do một nữ hài tử xinh đẹp như Quân Nhược Lan thi triển ra, sự tương phản như vậy thật là khiến người ta phải giật mình. Càng làm cho mọi người giật mình chính là Quân Nhược Lan lại có chiến lực như thế, lực phá hoại ẩn chứa trong một thương này đã vượt xa khả năng của Kim Đan Cảnh thất trọng có thể phát ra, chỉ sợ là cao thủ Trúc Cơ Cảnh nhất trọng cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra dưới một thương này.

Sắc mặt Diệp Vân rốt cuộc trở nên ngưng trọng cực kỳ, hắn vô cùng bình tĩnh nhìn chiến thương cực lớn từ trên không trung đâm thẳng đến, hai tay không ngừng rung rung, cũng không phải run rẩy do kinh sợ, mà là một loại chuyển động kỳ diệu theo quy luật, lập tức hóa thành một mảnh tàn ảnh.

Hai tay Diệp Vân chỉ trong nháy mắt đã làm ra ngàn vạn động tác, vô số lôi quang trong bàn tay hắn bắt đầu khởi động, gom lại thành một đoàn.

Diệp Vân đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào huyết sắc chiến thương đang lao đến, hắn biết rõ một thương này không thể nào dựa vào thân thể để ngạnh kháng, cũng không cách nào né tránh được, phạm vi trong vòng trăm trượng đã hoàn toàn bị khóa chết, nếu như hắn lộ ra nửa điểm muốn chạy trốn, như vậy chiến thương sẽ bắn ra chiến lực càng mạnh hơn nữa, lập tức chém giết hắn ngay lập tức.

Giờ khắc này, trong lòng Diệp Vân vô cùng trấn định, trong mắt hắn sự chuyển động của huyết sắc chiến thương đã trở nên chậm chạp gấp trăm ngàn lần, dường như một con ốc sên đang bò chậm rãi từng chút một di dộng tới đây.

1024 sự biến hóa ở trong đầu hắn lập tức diễn biến hoàn tất, ngón tay hắn tự động thúc giục lôi linh khí đánh ra 1024 đạo lôi quang, cuối cùng hội tụ thành sông, bắn ra một lôi quang sáng chói.

Lại nhìn thấy hắn bước ra một bước, không lùi mà tiến tới, lôi quang trước người được hắn nắm trong tay đột nhiên ném đi.

Trong khoảnh khắc, trên đỉnh đầu của Diệp Vân bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, một thanh trường kiếm mang phong cách cổ xưa. Khắp cả thân kiếm đều màu tím, có vô số điện mang quấn quanh ở trên, tiếng sấm phảng phất từ bốn phương tám hướng tụ về, coi như đến từ cửu thiên, từ xa mà đến gần, khí thế vô cùng hoành tráng.

Chỉ cảm thấy toàn bộ phiến thiên địa đều tựa hồ bị uy thế của Lôi Đình bao phủ, từ trên đè ép xuống.

Đột nhiên hai mắt Diệp Vân trợn to, miệng quát: "Lôi Thần Chi Kiếm!"

Trong một chớp mắt, Lôi Thần Chi Kiếm dài hơn mười trượng phát ra tiếng ầm ầm, nhắm về phía huyết sắc chiến thương đang nhanh chóng bắn đến, chậm rãi đâm tới.

Oanh!

Một tiếng nổ mạnh, Lôi Thần Chi Kiếm cùng huyết sắc chiến thương trên không trung va chạm với nhau, bắn ra sóng khí cuồng bạo, hướng về phía bốn phương tám hướng điên cuồng lao đi.

Nhưng mà, làm cho người ta khiếp sợ chính là huyết sắc chiến thương cực lớn dưới một kiếm này sau đó đột nhiên đứt đoạn, hóa thành một đạo đạo huyết sắc quang ảnh rơi vãi rơi xuống, không trung dường như nở rộ một chùm pháo hoa màu đỏ như máu, sáng lạn vô cùng.

Lôi Thần Chi Kiếm nguyên vẹn rốt cuộc đã hiện thế một lần nữa, uy lực cường hãn đến mức làm cho người ta khó có thể tin.

Quân Nhược Lan oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, trong hai tròng mắt đều là vẻ khó có thể tin, nàng ngơ ngác nhìn Diệp Vân, như thế nào cũng không thể tưởng được Diệp Vân lại có thể thi triển ra một kiếm có uy lực cường đại như thế.

"Lôi Thần Chi Kiếm? Thức thứ tư của Lôi Vân Điện Quang Kiếm? Không có khả năng, làm sao có thể!"

Quân Nhược Lan lần nữa oa một tiếng lại phun ra một ngụm máu tươi, trong hai tròng mắt xinh đẹp tràn đầy khiếp sợ, mang theo một tia tuyệt vọng cùng không cam lòng!

Nàng biết rõ một điều, hành trình ở Lạc Lôi Cốc này, nàng thất bại!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi