THẾ THÂN - HUÂN KHANG

Tính đến nay đã là ngày cuối cùng Châu Giang đi chữa bệnh.

Thị trấn nhỏ lại bắt đầu một ngày mới với không khí nhộn nhịp và vui vẻ. Buổi sáng tinh mơ không khí rất trong lành, bên tai dường như văng vẳng tiếng chim lảnh lót hót vang. Những bụi hoa cúc dại ven đường vươn cánh dịu dàng đón sương sớm. Mọi thứ như tràn trề nhựa sống, cô cũng vậy, cô sắp lấy lại được giọng nói rồi!

Châu Giang cảm nhận được hình như cô càng thích nơi này nhiều hơn rồi thì phải. Khẽ uống một ngụm trà hoa sen thơm mát, cô hướng mắt về ao sen rộng lớn phía trước, giữa ao là Lục Lam Thần đang ngồi trên cái xuồng nhỏ hái hoa, anh lựa chọn những bông hoa đẹp nhất mà hái xuống, chất đầy bên xuồng.

Động tác nhẹ nhàng thanh thót, gương mặt anh sáng bừng nổi bật.

Lam Triệt vừa tỉnh dậy, chỉ mới có 6h30 sáng mà mặt trời đã lên cao rồi. Hắn uể oải vươn vai, vô tình nhìn thấy Châu Giang đang ngồi thất thần.

Hắn nghệch mặt, rón rén đến gần cô, dường như cô vẫn không nhận ra sự xuất hiện của hắn. Hắn nhìn vào đôi mắt của cô, rồi di chuyển mắt mình về hướng mà cô đang nhìn.

Mẹ kiếp!

Lại là ngắm tên thầy thuốc kia!

Giữa ao sen hoa chen chúc nhau hồng hồng xanh xanh càng tôn lên vẻ đẹp của anh, anh lạc giữa rừng hoa mà lại đẹp hơn cả hoa. Lam Triệt cảm nhận mắt mình đang nổ đom đóm bụp bụp.

Hắn giả vờ ho khù khụ khiến Châu Giang giật mình thót tim.

- Tưởng là ngắm cảnh, ai ngờ trong cảnh lại có người!

Lam Triệt đang giận lắm nên nói một câu đầy ẩn ý, thế nhưng Châu Giang không hiểu hắn nói gì. Cô rõ ràng là đang ngắm hoa sen mà, người nào ở đây?

Sao hắn lại nói một câu không rõ ràng như thế nhỉ? Thế nhưng cô vẫn cười hihi rồi rót một tách trà đưa cho hắn, viết vào tờ giấy:

- Anh uống thử xem a, đây là trà của Lục tiên sinh pha đó. Rất thơm, rất ngon!

Lỗ mũi hắn bỗng nhiên phình to ra thở phì phò như xịt khói. Chỉ là một ấm trà thôi mà cô có cần phải dành hết lời ngon tiếng ngọt để khen như vậy không hả?

Hắn giận càng thêm giận. Đem cả ấm trà nốc hết vào bụng! Tưởng có gì ngon, cũng giống nước lọc thôi thì có gì phải khen chứ?

Lục Lam Thần lái chiếc xuồng cập vào bờ, anh đem bó hoa sen mình vừa hái ôm lên, cười với cô:

- Châu tiểu thư có muốn xuống ao ngắm hoa thử một lần không? Dù sao cũng đang rảnh rỗi, để tôi chèo cô ra đó!

Châu Giang mừng rỡ gật gật đầu, đón nhận lấy đài sen màu xanh lục mà anh đưa. Cả hai người hoàn toàn xem Lam Triệt là không khí mà hí hửng đi ra ao.

Gương mặt đẹp trai của hắn nổi đầy gân xanh, tay nắm chặt thành nắm đấm. Bọn họ có phải là đang công khai ngoại tình trước mặt hắn không đây? Cái gì mà "tôi chèo cô ra đó"? Rồi ai mới là vợ chồng thật đây? Kiểu này là sau khi trở về hắn mất vợ thật đấy! Tiết tháo đã sớm bị hắn vứt ra sau đầu rồi, hắn hậm hực dậm chân, lập tức đuổi theo hai người kia.

- Tôi cũng muốn ra ao sen, tôi cũng muốn ngồi xuồng!

- -----------

Mái chèo nhẹ nhàng khua nước đẩy chiếc xuồng ra xa bờ hơn, ở giữa ao sen rộng lớn cô có thể nhìn thấy cảnh trên bờ như thu vào tầm mắt, một gian nhà gỗ be bé, một lũy tre cao đưa mình theo gió, cành tre mảnh mai uốn lượn trên bầu trời xanh thẳm.

Lục Lam Thần đã rất quen thuộc với việc chèo xuồng nên mỗi lần anh dùng mái chèo rẽ nước đều không bị tổn hại đến mấy cây sen xung quanh. Xuồng của bọn họ đã ra đến giữa ao, nơi đây nước sâu hơn 5 mét, vô cùng nguy hiểm.

- Nước ở đây rất sâu, hai người cẩn thận một chút!

Anh khẽ giọng nhắc nhở. Vậy mà hắn lại không nghe, âm thầm cười khẩy. Hừ, tôi biết bơi, anh khỏi cần nhắc.

Châu Giang vươn tay hái mấy cành sen ở gần đó, đưa lên mũi ngửi ngửi. Quả nhiên rất là thơm!

Cô kéo vạt áo của Lục Lam Thần, làm mấy động tác tay, ý nói: Anh thật sự rất lợi hại a! Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm các giác thế này, tôi rất ngưỡng mộ anh, anh thật giỏi!

Thế là máu nóng của Lam Triệt một lần nữa xông lên não, hắn trừng mắt nhìn 2 người nọ mà cảm thấy mình như kẻ phá đám vậy. Bâng quơ nói:

- Không phải cứ biết chèo xuồng là giỏi, tôi cũng biết chèo đấy! Anh đắc ý cái gì?

Ngay khi Lục Lam Thần chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì Lam Triệt đã nhanh tay giật lấy cây chèo làm cho chiếc xuồng rung lắc dữ dội, xuồng mất thăng bằng. Hắn cũng bắt chước anh khua khua mái chèo thế nhưng càng khua thì xuồng càng muốn lật.

Mặt hắn càng lúc càng đen như lọ nồi. Sao kì vậy? Chẳng phải chỉ cần khuấy khuấy cái cây này xuống nước là được sao? Sao hắn làm không được vậy?

Vậy là cả 3 người cùng rớt xuống nước. Anh và hắn thì biết bơi nhưng Châu Giang thì không, cô huơ chân tay loạn xạ giữa dòng nước, trong bụng sớm đã uống nước muốn no rồi.

Lam Triệt cảm thấy mình vô dụng cực kì, hắn hối hận. Tại sao hắn cứ ghen tuông mù quáng rồi làm việc không suy nghĩ thế này, hắn hại cô mất rồi!

Lục Lam Thần bơi lại nhanh hơn, anh lập tức ôm ngang ngực cô đỡ lên. Châu Giang ngợp nước đã lâu nên ra sức hít thở, mặt mày tái mét, tóc tai ướt sũng.

- Châu Giang em có sao không?

- Đừng làm anh sợ mà!

Gương mặt hắn co rúm dữ dội, hắn run bần bật mà gọi tên cô, gọi đến khản cả cổ họng nhưng cô vẫn ngất lịm đi trên vai của anh ta.

Thả sao nhé hihi <3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi