THÍCH CẬU

Sáng hôm sau, Tương Vân Hàng lại gặp phải vấn đề của đàn ông.

Cái mông của Trang Liễu lại bị đỉnh, lần này, Tương Vân Hàng ngủ rất sâu, cho nên Trang Liễu có thể tận tình quan sát tiểu đệ đệ của Tương Vân Hàng ở cự li gần. Dựa theo các bước của lần trước, Trang Liễu lại sờ sờ, bắn bắn, phát hiện đồ ngủ rộng thùng thình chắn tầm mắt của mình quá, vì thế đơn giản kéo cái quần của Tương Vân Hàng xuống.

Sau đó y phát hiện, mỗi lần y dùng tay chạm vào ‘tiểu Tương Vân Hàng’, Tương Vân Hàng đều sẽ lộ ra vẻ mặt rất thoải mái, rất thoã mãn.

Gần đây hình như đã vô ý làm Tương Vân Hàng không vui … Nghĩ vậy, Trang Liễu ngồi dậy, nửa quỳ đối diện với Tương Vân Hàng, sau đó dùng hai tay nắm chặt ‘cột chống trời’ của Tương Vân Hàng.

Quả nhiên, Tương Vân Hàng lại lộ ra vẻ mặt thõa mãn, thậm chí còn thoải mái rên một tiếng.

Trang Liễu cảm thấy vô cùng thú vị, vì thế càng dùng sức, một bên chơi đùa ‘tiểu Tương Vân Hàng’ một bên quan sát vẻ mặt của Tương Vân Hàng, thấy cậu như thế nào thoải mái y liền như thế đó đùa người.

Tại thời điểm Tương Vân Hàng lộ ra nụ cười cực cực cực cực thoải mái, Trang Liễu đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay của y vừa nóng vừa ướt, sau đó có thứ gì đó màu trắng ngà tràn ra từ kẽ tay y. Trang Liễu giơ tay lên, nhìn thứ đó chậm rãi chảy từ đầu ngón tay xuống lòng bàn tay, từ cổ tay xuống…

Sắp rớt xuống rồi! Giường sẽ bị dơ!

Trang Liễu hơi hoảng.



Tương Vân Hàng đang có một giấc mơ xuân rất hoàn mĩ, trong mơ, cậu dựa theo phương pháp mới học được trên mạng trừng phạt Trang Liễu mềm mại một trăm lần lại một trăm lần. Cuối cùng, đến cả cậu cũng thấy hơi mệt, nếu không phải có cảm giác khó thở, cậu thật sự không muốn tỉnh a.

Tương Vân Hàng đấu tranh rất lâu mới không tình không nguyện mở mắt ra, sau đó, vừa mở mắt đã thấy – Trang Liễu đang dán trên người cậu, hơi hơi hé môi, dùng đầu lưỡi nhỏ nhỏ mềm mềm liếm một thứ gì đó nhìn rất sắc tình.

“Phốc ——-”

Tương Vân Hàng phun máu mũi, phun rất thảm thiết, rất hung tàn.



Hôm nay Trang Liễu rất vui, bởi vì Tương Vân Hàng hình như đã thân thiện lại với y, sau này y không phải ngủ trên cây nữa. Cho nên, cho dù cuối cùng máu mũi của Tương Vân Hàng vẫn làm dơ chăn đệm mà y đã vất vả giặt sạch, Trang Liễu vẫn tha thứ cho cậu.

Tương Vân Hàng lại hơi lơ đễnh, ngay cả anh em của cậu nói gì cậu cũng không quan tâm. Cuối cùng, chờ cho anh em nói rã họng, Tương Vân Hàng mới nghiêng đầu đánh giá hắn một cái, hỏi với một vẻ mặt vô cùng dãy dụa: “… Là anh em phải không?”

Bạn của cậu trả lời chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên”

Tương Vân Hàng nghiêm túc chỉ chỉ ‘tiểu đệ đệ’ của mình “… Là anh em thì sờ sờ thử xem”

“WTF?!!!!” Tên bạn kia lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt như mới bị sét đánh.

Tương Vân Hàng u buồn nói với anh em của cậu: “Tớ nghi nghi… Tớ thật sự thích đàn ông rồi….”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi