THIÊN CHI KIỀU NỮ

Nghe nói ngoại tôn nữ muốn đi theo hai vợ chồng An quốc công xuôi Nam, Thọ Dương Hầu phu nhân rất không nỡ, còn chưa hỏi rõ ngày khởi hành đã vội vàng sai người tới đón, sợ rằng chỉ chớp mắt một cái cháu gái sẽ đi mất.

Thọ Dương Hầu Hàn Mẫn là người đoan chính ổn trọng, chưa bao giờ nói cười tùy tiện, ấy vậy mà lại sủng hai nữ nhân trọng yếu nhất đời ông lên tận trời. Thọ Dương Hầu phu nhân một đời đơn thuần, nay đã qua tuổi năm mươi vẫn còn mang tính tình thiếu nữ, hoàn toàn không thấy một chút bóng dáng tuổi xế chiều.

Lúc này Hầu phu nhân đang kéo tay Ngữ Hàm không chịu buông, nhất định phải kể bằng được mấy chuyện lạ lùng gần đây trong kinh thành cho nàng nghe. May mà Ngữ Hàm có chút hứng thú đối với mấy câu chuyện thêm mắm dặm muối này, bởi vậy mới không phất tay rời đi.

Bất tri bất giác đã đến giờ ngọ, đích thứ tử nhà đại cữu cữu của Ngữ Hàm – Hàn Lâm Việt tan học cũng tới đây thỉnh an tổ mẫu, lúc này Ngữ Hàm mới gặp được vị biểu ca đã lâu không thấy này.

“Biểu muội khỏe không?”Hàn Lâm Việt mới chín tuổi chớp chớp đôi mắt to ngập nước chào hỏi Ngữ Hàm, Ngữ Hàm cười như không cười nhìn hắn, một lúc sau chậm rãi trả lời: “Khổ cực Nhị biểu ca quan tâm, muội muội ta vẫn khỏe.”

Hàn Lâm Việt mẫn cảm phát giác ngữ khí Liên Ngữ Hàm là lạ, Hàn tiểu công tử luôn thông cảm với nữ nhi đương nhiên sẽ không so đo với nàng, chỉ là sau đó nói chuyện thật cẩn thận, e sợ nói lỡ miệng sẽ làm tổn thương vị biểu muội yếu ớt này.

Nhìn bộ dạng bánh bao nhỏ của hắn, tâm tình Liên Ngữ Hàm bỗng nhiên hỏng bét.

“… Biểu muội, nghe nói nhà Nhị bá phụ của muội còn có một vị thiên kim phải không? Lần này nàng có cùng tới không vậy?” Lực chú ý của Hàn Lâm Việt luôn luôn đặt trên những cô bé xinh xắn, hay những cô bé có khả năng là người đẹp.

Liên Ngữ Hàm giận tái mặt:“Biểu ca hỏi cái này làm gì?”

Tâm tình của nàng luôn thể hiện rõ trên mặt, ngoại tổ mẫu bạch thỏ bị hoảng sợ, trừng mắt nhìn Hàn Lâm Việt, ôm chầm lấy Ngữ Hàm đau xót: “Có phải cô bé Nhị phòng kia khi dễ con không!? Tổ mẫu con chắc chắn ngại Nhị phòng là thứ xuất không tiện gây khó dễ cho bọn họ, bé ngoan đừng sợ, ngoại tổ mẫu sẽ bảo vệ con!”

Hầu phu nhân vừa dứt lời, Hàn Lâm Việt lập tức hiểu rất có thể có chuyện này, âm thầm hối hận bản thân đụng vào nỗi đau của người ta, trên mặt hiện ra thần sắc xấu hổ, gục đầu xuống không dám nhìn nàng nữa.

“Không, nàng không bắt nạt con.” Liên Ngữ Hàm liếc mắt nhìn Hàn Lâm Việt, thản nhiên nói: “Con chỉ không quá thích nàng mà thôi.”

Liên Ngữ Hàm và Liên Ngữ Tương không có xung đột lợi ích, hoặc là nói, trong mắt Liên Ngữ Hàm, Liên Ngữ Tương không có tư cách cùng nàng tranh đoạt bất cứ thứ gì. Bởi vậy, nàng vẫn đứng ở góc độ rất cao nhìn xuống Liên Ngữ Tương như tên hề nhảy nhót tung tăng, nhìn nàng ta dùng mặt nạ lạnh nhạt thông tuệ che giấu người đời. Những thứ ấy trong mắt Liên Ngữ Hàm chỉ để giải trí trong lúc rãnh rỗi mà thôi.

Thẳng đến năm 15 tuổi, lần đầu tiên nàng mới nhìn thẳng vào vị đường tỷ này.

Năm ấy, Ngữ Hàm 15 tuổi, Liên Ngữ Tương 16 tuổi, Hàn Lâm Việt 18 tuổi.

Năm ấy, Liên Ngữ Dung đã xuất giá, chỉ còn vị đường tỷ Liên Ngữ Tương chưa từng định hôn sự xấu hổ không thôi. Kỳ thật điều kiện Liên Ngữ Tương rất tốt, dung mạo thanh lệ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ở kinh thành có chút tài danh. Mọi người đều biết nàng ôn nhu nhàn thục (dịu dàng hiền lành, lịch sự tao nhã), lại là con vợ cả, là người trợ giúp đắc lực cho cha và anh – nhưng điều kiện tiên quyết là không so sánh nàng với Liên Ngữ Hàm.

Khi đó Liên gia có nữ nhi mới cập kê, trên đầu đội vòng sáng kinh thành đệ nhất mỹ nhân, người muốn cầu thân Liên Ngữ Hàm gần như đạp đổ cửa phủ An quốc công. Tình cảnh này, theo lời Tần lão phu nhân, không nói tới sau này, nhưng trong vòng 50 năm gần đây chắc chắn chưa từng có.

Bởi vậy, Liên Ngữ Tương tự nhiên bị mọi người bỏ quên, cho dù rải rác có mấy nhà cố ý kết thân, điều kiện cũng xa xa không bằng những người cầu thân với Liên Ngữ Hàm.

Chính vào lúc này, tiểu công tử Hàn Lâm Việt phủ Thọ Dương Hầu vốn ôn nhu ngại ngùng lại đột nhiên phấn chấn, quỳ trước mặt tất cả trưởng bối trong nhà, nói chính mình nhất kiến chung tình với Liên Ngữ Tương, cuộc đời này không phải nàng không cưới.

Thế nhưng, mấu chốt là, Hàn Lâm Việt lại đang nghị thân (thương nghị vấn đề hôn nhân), đối tượng là tiểu tôn nữ mà đế sư (thầy của vua) Lưu Thái Phó thương yêu nhất.

Hàn cữu cữu giận dữ, nhấc chân đạp qua! Hàn biểu ca ôm ngực hộc máu, vẫn kiên trì không chịu hôn mê, chống đỡ đến khi vợ chồng Thọ Dương Hầu vẫn luôn yêu thương tôn tử nghe tin chạy đến, bày tỏ quyết tâm muốn cưới Liên Ngữ Tương của mình rồi mới ngất đi.

Phủ Thọ Dương Hầu và Lưu Thái Phó đều rất quý trọng thể diện, ngày thường vô cùng thương yêu Hàn Lâm Việt, lúc này không ai để ý đến hắn. Hàn Lâm Việt cứ như vậy bị giam lỏng trong Hầu phủ dưỡng thương, cho đến khi hắn tự sát quá nhiều lần.

Cố gắng hết sức mà không khuyên bảo được, Hàn Lâm Việt lại lấy cái chết ra uy hiếp, mọi người trong phủ Thọ Dương Hầu đành phải thỏa mãn tâm ý của hắn. Lão Hầu gia buông tha mặt mũi đến xin từ hôn, Lưu Thái Phó giận dữ, gần như muốn tố cáo lên Tuyên Chính Điện, tìm Thừa Bình đế đòi công đạo. Cuối cùng không giải quyết được gì, Lưu gia và phủ Thọ Dương Hầu triệt để trở mặt thành thù, từ đó trở đi không qua lại với nhau nữa.

Mà những hậu quả nghiêm trọng này Hàn Lâm Việt đều không biết, hắn còn đang đắm chìm trong đả kích khi biết tin Liên Ngữ Tương đã đính hôn, cả ngày hoảng hốt, phảng phất như mất đi thần trí.

Phu thê Thọ Dương Hầu cũng không biết phải làm sao, thấy bộ dạng hắn như thế, lời trách cứ sao có thể thốt ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy không thể bình tĩnh lại được!

Vốn bọn họ đều cảm thấy Hàn Lâm Việt cố chấp muốn thành thân với Liên Ngữ Tương tất nhiên do hai người tình đầu ý hợp, sớm có ước định. Thời này không cấm đoán chuyện nam nữ tự nguyện đính ước, hai nhà là Tần Tấn chi hảo (*), vốn thường lui tới, hai người hợp ý nhau tự định chung thân cũng không phải không có khả năng, vì thế không ai nhiều lời, thậm chí còn không thông báo cho Hàn thị một tiếng.

(*) Tần Tấn chi hảo – Nên duyên Tần Tấn: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Dĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn khoan dung đọ lượng, giữ quan hệ bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc tới nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả công chúa Hoai Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập tức xin lối nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Ngày nay người ta vẫn dung nó để chỉ về hôn nhân nam nữ.

Ai biết được thời điểm Hàn Lâm Việt vừa từ hôn thành công thì truyền ra tin tức Liên Ngữ Tương đính hôn, đối tượng là Sở Vương Lưu Trạch.

Trời mới biết, trước đó gần như không có người nào biết Liên Ngữ Tương làm thế nào thông đồng được với Sở Vương gia!

Đối mặt tình huống này, Thọ Dương Hầu phủ chỉ có thể tự mình nuốt xuống sự uất nghẹn này, không những vậy còn phải đưa lễ mừng Liên Ngữ Tương đính hôn.

Liên Ngữ Hàm biết Hàn biểu ca thích Liên Ngữ Tương, bởi vì thái độ của hắn với mình và Liên Ngữ Tương khác nhau quá lớn. Thế nhưng Liên Ngữ Hàm là một cô nương kiêu ngạo đến ngạo mạn, nàng hoàn toàn không quan tâm đến tấm lòng của Hàn Lâm Việt. Nếu huynh thích Liên Ngữ Tương đến vậy, thì cứ việc đối xử tốt với nàng ta đi, ta mặc kệ huynh.

Cứ như vậy, Liên Ngữ Hàm và Hàn biểu ca càng ngày càng bất hòa, cuối cùng không khác gì người xa lạ. Nàng cứ lạnh lùng nhìn Hàn Lâm Việt ngoan cố hãm sâu vào, lại không nghĩ rằng hắn còn một chút dũng khí cố gắng giãy dụa.

Trong mắt nàng, Hàn Lâm Việt hoàn toàn tự làm tự chịu. Nếu lúc trước hắn phản đối ngay từ khi người Lưu gia đưa ra ý đồ muốn kết thân, sau này muốn thành thân với Liên Ngữ Tương sẽ không có bất cứ khó khăn nào, dù sao gia thế hai nhà không chênh lệch nhiều, ấn tượng của Liên Ngữ Tương lưu lại trong lòng mọi người cũng không tồi.

Cho nên, đối với Hàn Lâm Việt, nàng chỉ có thể nói hai chữ – đáng đời!

Nhưng kiếp này sống lại, phải một lần nữa chứng kiến bánh bao nhỏ dịu ngoan như Hàn Lâm Việt trải qua biến cố như vậy, Liên Ngữ Hàm đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, không chỉ với hắn, mà còn giận cả Liên Ngữ Tương.

Vừa nghĩ đến cậu nhóc đang sợ hãi nhìn nàng, cố gắng lấy lòng nàng, sợ nàng tức giận này, mười năm sau sẽ một mình rời khỏi kinh thành đi tới Lương Châu, cuối cùng chết trên chiến trường giao chiến với Địch Nhung, Liên Ngữ Hàm hận không thể tát hắn hai cái, chỉ chỉ trán hắn mà mắng – Người cái tên ngu xuẩn này!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi