THIÊN Ý - VÌ YÊU ĐIÊN CUỒNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Búnn.

Tôi tên là Dương Ý, giới tính nam, thích đàn ông, cao 178cm, nặng 62 kg, năm nay 18 tuổi, mới đi qua con đường thi đại học gian nan.

Tôi là con nuôi nhà họ Dương, tôi còn có một anh trai, Dương Thiên, 25 tuổi, tôi cũng không biết anh ấy cao bao nhiêu, vì anh ấy ra nước ngoài học, trong năm năm, chỉ vào ngày lễ và ngày sinh nhật bọn tôi mới có thể gửi tin nhắn chúc mừng cho nhau, cho nên hiện tại anh ấy cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, tôi thật sự không biết.

Nhưng mà mọi người đừng hiểu lầm, không phải quan hệ của bọn tôi không tốt, mà là quá tốt, tốt đến mức vào ngày anh ấy đi, tôi bị ba đánh ngất thì anh ấy mới có thể thuận lợi tới sân bay, tốt đến mức trong 5 năm không dám nghe giọng, gặp mặt đối phương.

Tôi vụng trộm nói cho mọi người biết, tôi cũng không biết bản thân thích Dương Thiên từ lúc nào, tôi chỉ biết từ đó về sau, những lúc không có những người khác tôi đều gọi thẳng tên anh ấy, nhưng anh ấy sẽ luôn đặt sách trong tay xuống (Bởi vì anh ấy quá thích học), cau mày, giả bộ vô cùng nghiêm túc nói: “Dương Ý, anh là anh trai em.”

Tôi không đoái hoài đến thuyết giáo của anh ấy, cũng không phản bác, bởi vì tôi biết, anh ấy vẫn luôn coi tôi là em trai ruột mà yêu thương.

Tôi không biết tôi thích gì ở anh ấy, là yêu thương, hay là dịu dàng anh ấy dành cho tôi, anh ấy đối xử với người nhà đều như vậy, không phải sao? Tôi nghĩ cái này là do tên của bọn tôi đang làm hại, Thiên Ý.

“Tiểu Ý à, mau xuống đây đi, sắp muộn rồi.” Mẹ dưới tầng gọi tôi, giọng tràn ngập hưng phấn, bà là bà chủ gia đình 45 tuổi duyên dáng hoạt bát, đương nhiên có lẽ là do thân phận sâu gạo này vẫn thích hợp với bà hơn.

“Đến đây, mẹ chú ý một chút, hôm nay mẹ mặc trang phục phu nhân thục nữ đấy.” Tôi vừa xuống tầng, vừa đùa nghịch, thật ra sống 17 năm trong nhà, tôi đã tìm đúng giá trị cuộc sống của mình.

Nhà họ Dương có một công ty không lớn không nhỏ, Dương Thiên chắc chắn phải tiếp nhận, nhiệm vụ bình thường theo ba mẹ tự nhiên rơi xuống người tôi, đương nhiên bọn họ giống như không cần, bởi vì sau khi ba về nhà, một mình mẹ là có thể khiến ông liên tục lẩm bẩm nói ‘Được’.

“Được rồi, mau đi thôi.” Ba nói xong liền đi ra ngoài, ông 50 tuổi, là người đàn ông chững chạc, có trách nhiệm, vẻ ngoài nghiêm túc, thân thể khỏe mạnh, là người chưa mập hiếm có.

“Hì hì. Ông xã, chờ em một chút.” Tôi không biết bọn họ bình an vô sự chung sống gần 30 năm như thế nào, tôi chỉ biết, một nam một nữ, một động một tĩnh, có lẽ đúng lúc âm âm thành dương.

Mọi người đoán được không? Đúng rồi, cả nhà vội vàng lên đường, còn không phải là đi đón người sao, không biết anh ấy béo hay gầy, có cao thêm hay không, lúc đi đã là 183cm rồi.

Lúc tới sân bay thì còn 30 phút nữa, mẹ kích động nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, còn ba hình như không hồi hộp chút nào, nhìn không ra tâm trạng gì, nhưng động tác nhìn đồng hồ nhiều lần vẫn không qua được mắt tôi. Tôi nghĩ người ngụy trang tốt nhất là tôi, tôi nghiêng người dựa vào lan can, tóc mái dài che lông mi, khóe miệng giữ ý cười quỷ dị, nhìn vô cùng bình tĩnh, đó là bởi vì tay khẽ run trong túi quần bị áo T-shirt rộng thùng thình che khuất, không ai phát hiện ra được.

Cuối cùng cửa ra vào bắt đầu có người lục tục xuất hiện, sau đó tốp năm tốp ba nối liền không dứt, người đi đón có người giơ cao bảng, có người giơ tay lên vẫy: “Ở đây…” Tóm lại không khí đón tốt hơn tiễn rất nhiều.

Nhóm người dần dần tản đi, mới thấy một bóng người cao lớn chậm rãi tới gần chỗ chúng tôi, quả nhiên lại cao hơn một ít, cũng rắn chắc hơn, nhìn ra được khoảng 187cm, không biết có phải nặng 80kg hay không, còn hình như đã biến đẹp trai, khuôn mặt vốn trắng nõn đã biến thành màu lúa mì, góc cạnh càng thêm rõ ràng, có loại thành thục của đàn ông, tôi si ngốc nhìn anh, thật sự không bao giờ muốn rời nữa.

Nhìn thấy chúng tôi, Dương Thiên nở nụ cười của riêng anh ấy, hai khóe môi cùng cong lên, vừa đủ 45 độ, lộ ra 12 chiếc răng trắng.

Mẹ đi lên cho anh một cái ôm của gấu, anh thiếu chút nữa không đỡ được ‘công kích’ của mẹ già, ba chỉ vỗ vỗ vai của anh nói một câu: “Đã về rồi.”

Còn tôi, tay trong túi quần không biết nắm chặt từ lúc nào, tôi muốn lên ôm anh, dùng hết toàn bộ sức lực, không phải là em trai, nhưng tôi không thể, bởi vì một khi đã nhảy qua một chút, ngay cả anh em cũng không làm được, dù sao năm năm trước bản thân còn nhỏ, còn có thể lớn mật kề cận anh bày tỏ yêu thích, bây giờ tôi bước một bước chính là tử hình.

Lúc đang nghĩ, Dương Thiên đã bước tới trước mặt tôi, anh cho tôi một cái ôm thật chặt: “Hi, Tiểu Ý.”

Lúc tôi lướt qua vai anh, tôi suýt muốn ôm lại anh thì thấy được cô gái phía sau lưng anh kia, tóc đỏ nhạt, mắt to như biết nói, cô ấy đang cười haha nhìn một màn anh em hòa hợp này của chúng tôi, trong lúc Dương Thiên muốn thả tay ra tôi cũng nhẹ nhàng đẩy anh ra, cười nói: “Hi, anh.”

Mẹ còn đang mừng rỡ lau nước mắt, bà cũng vừa mới chú ý còn có thêm một người, nhìn Dương Thiên hỏi: “Tiểu Thiên, ai đây?”

“À, con giới thiệu một chút.” Dương Thiên tới bên cạnh cô gái giới thiệu: “Đây là bạn con, Vệ Khả.”

Giây phút này tôi cmn cảm thấy bọn họ đứng chúng một chỗ rất xứng đôi.

Anh ấy không giới thiệu chúng tôi với Vệ Khả, nhưng rất rõ ràng cô ấy biết chúng tôi.

“Chú, dì, chào hai người, cháu tên là Vệ Khả, hai người gọi cháu là Tiểu Vệ được rồi, cháu và Dương Thiên cùng tốt nghiệp nên cùng nhau về nước, vì bên này không có người thân, cho nên lát nữa còn phải làm phiền chú dì thả cháu ở ven đường ạ.” Giọng nói của cô ấy rất nhu hòa, cũng không phải loại phụ nữ thích ra vẻ khiến người ta chán ghét trong phim thần tượng kia, tiếng Trung của cô ấy có chút cứng nhắc, nhưng lại rất chân thành.

Từ lời của cô ấy có thể biết những điều sau: Một, có lẽ nhà cô ấy đã di dân tới Anh từ lâu, một mình cô ấy về nước tuyệt đối không phải là vì đền đáp tổ quốc gì, 100% ý không ở trong lời. Hai, ít nhất cô ấy có chút hiểu biết về tính cách của ba mẹ, câu nói vừa rồi kia vừa thành khẩn lại không mất hoạt bát. Ba, tổng kết lại, cô ấy là cô gái thông minh có chừng mực.

“À, nếu cháu là bạn của Tiểu Thiên thì cũng không cần quá khách khí, đi thôi, trước đó tới nhà chúng ta ăn cơm trưa, buổi chiều lại tìm chỗ ở là được rồi.” Trong lúc đó mắt mẹ già vòng qua vòng lại giữa cô ấy và Dương Thiên, rồi lại nhìn tôi một chút, cười ha hả nói.

“Vậy làm phiền chú dì rồi.”

Đoàn người trước sau đi theo ra ngoài, tôi rất lịch sự kéo hành lý giúp cô ấy, Dương Thiên cười với tôi, giống như đang khen tôi lớn rồi, tôi không biết nên khóc hay nên cười, tay cầm hành lý của tôi nổi lên mấy sợi gân xanh.

Ngồi ở ghế sau xe, Vệ Khả ở bên phải, tôi ngồi bên trái, Dương Thiên ở giữa, nếu anh ấy nguyện ý thì có thể trái ôm phải ấp, đột nhiên nghĩ tới điều này khiến tôi giật cả mình, vội vàng xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Em là Dương Ý.” Vệ Khả ngả người ra trước, lướt qua Dương Thiên nhìn tôi nói.

“Vâng, đúng vậy.” Tôi chỉ qua loa khẽ gật đầu, thật ra tôi muốn nói là, không cần lấy lòng tôi, chỉ cần Dương Thiên và ba mẹ ok thì tôi cũng không có vấn đề gì, hơn nữa chị sẽ không có khả năng lấy lòng được tôi, tôi sẽ không thật tình tiếp nhận chị, bởi vì ở mức độ nào đó, chúng ta là tình địch.

“Ừ, Dương Thiên thường xuyên nhắc tới em, anh ấy nói em rất dính anh ấy, là đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu.” Cô ấy cười đến vô hại, cũng nói rất vô ý.

Tôi cúi đầu, trong lòng có chút chua xót, Dương Thiên và cô ấy thật đúng là không giấu nhau cái gì. Dương Thiên, là bạch mã hoàng tử dịu dàng trong mắt các cô gái, thật ra chỉ có đối diện với người nhà anh mới không xa cách, ở trước mặt người ngoài, dù anh tao nhã, nhưng lại khiến người ta không thể tới gần, Vệ Khả, tôi không thể không thay đổi cách nhìn với chị.

“Làm sao vậy, không thoải mái?” Dương Thiên vẫn như quá khứ sờ trán tôi hỏi. Lúc còn nhỏ tôi hay phát sốt, dù lớn lên ít khi phát sốt, nhưng lúc anh cảm giác tôi không khỏe, liền theo thói quen sờ trán tôi trước tiên.

“Không, gặp anh nên vui thôi.” Tôi ngẩng đầu cười thật to với anh.

Hai tay anh xoa xoa tóc tôi, cười nói: “Gặp Tiểu Ý anh cũng rất vui.”

“Dì, quan hệ giữa hai người bọn họ thật tốt, không giống cháu với anh trai cháu, anh ấy chỉ biết giáo huấn cháu.” Vệ Khả thật thà tán dương tình cảm hai anh em chúng tôi.

“Haha, quan hệ giữa bọn nó từ nhỏ đã tốt rồi, Tiểu Ý cả ngày tung tăng theo sát phía sau Tiểu Thiên, làm hại Tiểu Thiên không có cách nào đến trường, cũng khó trách hôm nay Tiểu Ý khác thường, còn không phải là gặp anh trai vui đến ngốc.” Mẹ không bỏ qua cơ hội trêu đùa.

“Mẹ, mẹ nhất định phải chú ý thân phận của mình một chút, mẹ là người đã già rồi (1) rồi.”Tôi thoải mái quay trả lời lại, trong lòng tự nói với mình, Dương Ý, giả vờ phải tốt một chút.

(1) Ở đây dùng là 奔三 (tuổi băm – tuổi gần 30) nhưng mẹ Dương Ý đã là 45 tuổi rồi, nên mình nghiêng về nghĩa nó là vi mạch của máy tính thôi, mà vi mạch này đã lỗi thời rồi, cho nên mới có câu dưới đây (2) của mẹ Dương Ý.

Quả nhiên vừa nói những lời này, đầu tiên mọi người là sửng sốt, sau đó cũng kịp phản ứng, lần đầu tiên mẹ đồng ý với lời của tôi, gật đầu nhìn tôi nói: “Hình như vẫn chơi được mà(2).”

Mặt ba và Dương Thiên đen ngòm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Khả phủ lên một lớp đỏ ửng, tôi cúi đầu, khóe môi cong thành nụ cười khổ không thể gặp người.

Trong bữa cơm, âm thanh vui vẻ không ngừng vang lên, Dương Thiên giống như thường ngày, ưu nhã dùng cơm, mẹ với Vệ Khả nói chuyện vô cùng hăng say, ba ăn xong trước, vừa đứng lên vừa nói: “Ta còn có việc cần giải quyết, mọi người ăn tiếp đi.” Lời này chủ yếu là nói với Vệ Khả.

“Vâng, tạm biệt chú.” Vệ Khả vội vàng đứng nên nói tạm biệt ba, mỗi hành động của cô ấy thật sự không thể bắt bẻ.

Tôi cũng nhanh chóng ăn xong, biết rõ lát nữa Dương Thiên sẽ cùng ra ngoài tìm nhà ở với Vệ Khả, liền lên tầng ngủ bù, tối hôm qua vì hưng phấn mà không ngủ, bây giờ tôi cần đi ngủ, cũng cần né khỏi không khí khiến người ta hít thở không thông này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi