THIẾU CHỦ BÍ MẬT

CHƯƠNG 759: QUÁ ĐỈNH

“Cậu biết cái gì. Tôi đây là muốn cậu ta thua hết ba vòng, khiến cậu ta mất hết mặt mũi.”

Trên mặt Xa Thần Nam Vực hiện lên nụ cười đắc ý khó phát hiện.

Võ Trí Dũng nghe vậy không khỏi dựng ngón cái với sự phụ. Vẫn là chiêu này độc hơn. Anh ta có thể tưởng tượng được vẻ mặt đặc sắc của Khang Văn Hân khi thấy khoảng cách chênh lệch giữa Xa Thần Nam Vực và sư phụ anh ta.

“Thế nào, cậu dám chơi không?” Xa Thần Nam Vực kiêu ngạo ngẩng đầu. Thời gian đối phương chạy được một vòng, ông ta có thể chạy hết ba vòng. Đến lúc đó chẳng những Khang Văn Hân sẽ cầu xin nhận ông ta làm thầy, mà còn giao quyền đại diện cho ông ta nữa.

Khang Văn Hân rất phân vân. Nói thật, anh ta vẫn không muốn sư phụ ra tay, nhưng mặt khác lại rất mong chờ sự phụ ra trận. Bởi anh anh ta vẫn không biết rốt cuộc sư phụ và xa thần ai lợi hại hơn?

“Được.” Lý Phàm không hề từ chối, gật đầu cái rụp. Xa Thần Nam Vực nhếch miệng. Dám đua xe với ông ta, chẳng phải tự rước lấy nhục à?

Võ Trí Dũng trêu tức nhìn Khang Văn Hân: “Lát nữa sư phụ của cậu sẽ bị sư phụ tôi hành cho tới tả. Nói không chừng sư phụ tôi đã chạy xong ba vòng mà sư phụ cậu vẫn chưa chạy xong một vòng nữa ấy chứ.”

“Chưa chắc” Khang Văn Hân rất tin tưởng Lý Phàm. Anh ta tin Lý Phàm nhất định sẽ thắng.

“Chuyện gì vậy? Thằng nhãi kia là ai?”

“Thằng nhãi đó từ đầu xông ra thế?”

“Cỡ anh ta mà cùng dám thi đấu với Xa Thần Nam Vực à?”

“…”

Khi mọi người biết Lý Phàm sẽ thi đấu với Xa Thần Nam Vực, ai cũng đều nghi ngờ. Bọn họ đều cho rằng Lý Phàm không có tư cách thi đấu với Xa Thần Nam Vực.

Xe của Xa Thần Nam Vực là chiếc xe đã tân trang màu xanh lam. Lúc này ông ta đã đội mũ bảo hiểm, nhưng lại không mặc đồ đua xe chuyên nghiệp. Võ Trí Dũng thấy vậy, cười mỉa mai Khang Văn Hân: “Sư phụ cậu yếu đến nỗi sư phụ tôi chẳng thèm mặc đồ đua xe chuyên nghiệp nữa đấy.”

Khi Lý Phàm xuất hiện trên đường đua, tất cả mọi người đều choáng váng bởi anh ăn mặc rất thoải mái, gần như chẳng thay đổi gì, thậm chí còn không thèm đội mũ bảo hiểm nữa.

“Xem ra sư phụ của tôi càng khinh thường sư phụ của anh hơn.” Khang Văn Hân nhân cơ hội mỉa mai ngược lại.

Sắc mặt Võ Trí Dũng khó coi như nuốt phải ruồi, gần như nói không nên lời. Ngay cả mũ bảo hiểm cũng không đội, đến lúc đó nếu xảy ra tai nạn chắc chắn sẽ đi đời nhà ma.

Khi mọi người thấy chiếc xe đua của Lý Phàm là BMW thì bọn họ đều vô thức dụi mắt. Quá qua loa rồi. Sao anh ta lại chọn chiếc xe này để thi đấu chứ? Ngay cả Xa Thần Nam Vực luôn lạnh lùng kiêu ngạo cũng không nhịn được cười lớn lên: “Đúng là một kẻ ngoài nghề, thậm chí xe đua cũng là loại thấp kém như vậy.”

Dù là xuất phát hay chạy nước rút, chiếc BMW này về mọi mặt đều thua chiếc xe của sư phụ tôi” Võ Trí Dũng ôm bụng cười: “Chọn loại xe này để đua, đúng là mắc cười chết mất.”

Khang Văn Hân lại rất bình tĩnh, còn khẽ cười. Anh ta chắc chắn Xa Thần Nam Vực sẽ thua bởi chiếc BMW của sự phụ anh ta.

Nếu Lý Phàm chọn một chiếc xe đua tốt hơn thì anh ta mới lo. Bởi vì điều đó chứng tỏ sự phụ anh ta phải dốc hết sức ứng phó.

Lý Phàm quan sát đường đua một hồi. Đường đua này có kích thước to gần gấp ba lần sân vận động, hơn nữa còn có chướng ngại vật ở mọi đoạn đường, chẳng hạn như các ngã tư rẽ liên tục.

Ở những giao lộ như thế này, dù tài xế già dặn kinh nghiệm đến đâu cũng phải cẩn thận.

Trước khi bắt đầu cuộc đua, Lý Phàm và Xa Thần Nam Vực đều trở về xe của mình. Xa Thần Nam Vực tự mãn nói: “Tôi sẽ để cậu thấy khoảng cách giữa tôi và cậu xa đến đâu.”

Lý Phàm không trả lời chỉ giơ ngón giữa lên.

Xa Thần Nam Vực tức giận cành hông. Đây rõ ràng là hành vi khiêu khích trần trụi mà. Ông ta giận sôi người, thề sẽ dùng hết sức lực, dùng thành tích của mình để sỉ nhục đối phương.

Sau khi bắt đầu cuộc đua, Xa Thần Nam Vực và Lý Phàm cùng nổ máy, rõ ràng chỉ là một chiếc BMW bình thường, nhưng lúc xuất phát lại có phần nhanh hơn Xa Thần Nam Vực.

Tất cả mọi người đều sững sờ, dù BMW có tân trang thể nào đi nữa thì cũng không thể chạy nhanh hơn chiếc xe đua xịn sò ngay lúc xuất phát được.

Bọn họ đều ngây người, không ai hiểu Lý Phàm đã làm được điều đó bằng cách nào. Chỉ có Khang Văn Hân biết, tốc độ này vẫn còn chậm, nếu sư phụ nghiêm túc thi đầu thì ít nhất cũng sẽ nhanh hơn lần này.

Trong lúc Lý Phàm và Xa Thần Nam Vực còn đang giằng co, chiếc trắng chiếc đỏ không ai nhường ai thì chiếc BMW của Lý Phàm đột nhiên chết máy.

“Ha ha, chết máy rồi, quá mất mặt.”

Đây là tình huống hiếm gặp trong các cuộc đua xe. Bởi vì xét cho cùng trong một trận đấu nghiêm túc như vậy, sẽ không bao giờ có những sai sót nhỏ như thế này. Bầu không khí cả trường đua lặng đi trong vài giây, sau đó tiếng cười không ngừng vang lên trên khán đài.

Võ Trí Dũng cố nén cười, thông cảm vỗ vai Khang Văn Hân nói: “Cậu đã thật sự sai lầm khi nhận một người kỳ lạ như vậy làm sư phụ. Đúng là oan ức cho cậu.”

Không chỉ tất cả mọi người đều hoang mang mà ngay cả Khang Văn Hân cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh ta không tin sư phụ mình sẽ phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy.

Lúc này đường đua đã bị phong tỏa, Khang Văn Hân không thể xông vào, chỉ đành lấy điện thoại ra hỏi thăm tình hình.

“Sư phụ, xe gặp sự cố sao?”

“Không có.”

“Chúng ta sẽ không xấu mặt đấy chứ?”

“Cậu không tin sư phụ của mình à? Tôi chỉ nhường ông ta một vòng tôi.”

“May quá, dọa chết tôi rồi? What? Nhường ông ta một vòng?”

Khang Văn Hân chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã lập tức nhảy cẫng lên. Tổng cộng có ba vòng, thế mà sự phụ lại nhường một vòng, chạy thế này thì có thắng được không?

Tuy trong lòng anh ta, Lý Phàm chẳng khác nào một vị thần, nhưng cũng không lợi hại tới mức ấy chứ? Xa Thần Nam Vực đã chạy xong một vòng. Ông ta cười đắc ý nghĩ mình thắng chắc rồi. Võ Trí Dũng cười khinh khỉnh: “Sư phụ cậu không thắng được đâu.”

“Nếu được thì sao?” Sau khi Khang Văn Hận biết ý của sự phụ, anh ta một lần nữa khôi phục sự tôn trọng đối với Lý Phàm.

“Không có cửa. Nếu anh ta thắng, tôi sẽ đi một vòng học tiếng chó sủa. Dường như Võ Trí Dũng đã thấy được kết quả trước mắt, anh ta hoàn toàn không tin Lý Phàm đã chậm một vòng mà có thể thắng được. Đột nhiên xe của Lý Phàm lại nổ máy, lướt nhanh qua như một tia chớp.

Xa Thần Nam Vực vốn vừa chạy xong một vòng, đang định vượt qua Lý Phàm một lần nữa thì bỗng thấy Lý Phàm đột nhiên tăng tốc, không khỏi hít sâu một hơi, chẳng hiểu mô tê gì.

Khi Lý Phàm lái chiếc BMW vượt qua chướng ngại vật, anh cũng giống như đang lái xe trên đường bằng, không hề giảm tốc độ. Thậm chí ngay khúc cua rẽ liên tục khó nhằn nhất, nhanh nhất cũng tốn hơn mười mấy giây mới vượt qua thế mà Lý Phàm chỉ cần bốn năm giây đã lái qua.

Mọi người há hốc mồm, tiếng cười nhạo lập tức im bặt.

Xa Thần Nam Vực vừa đuổi theo vừa cảm thấy khó tin. Với tài đua xe của đối phương, chắc chắn có thể vượt qua ông ta chỉ trong một vòng. Lúc này trong đầu ông ta bỗng xuất hiện một ý nghĩ, lẽ nào lúc nãy xe của Lý Phàm chết máy là vì muốn nhường ông ta một vòng?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi