THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Phó giám đốc La cầm ống nước, cười khẩy đầy hung tợn: “Ha ha, thằng nhóc cậu có bản lĩnh hơn nữa thì bây giờ cũng không cử động được.

Chỉ cần cậu hành động thiếu suy nghĩ một chút là Liêu Thanh Tuyền sẽ rơi xuống ngay.

Để tôi xem cậu còn có thể ngang ngược bằng cách nào? Xử lý cậu xong, tôi sẽ lập tức ra nước ngoài bằng thuyền, tình nhân và tiền tôi đã chuẩn bị hết rồi, he he.

Cậu cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn chờ bị xử tử sao? Đừng ngây thơ nữa, ông đây tích luỹ bao nhiều năm, là người mà thằng giẻ rách cậu có thể ngưỡng vọng ư?"
Câu nói này vừa dứt, ông ta đã đánh một gậy vào tay đang kéo dây thừng của Tần Minh.
Tần Minh chống một chân vào tường, dựa vào sức cơ thể để kéo dây, tay trái không vướng bận gì nhanh chóng giơ lên đỡ.
Bộp, tiếng thanh sắt trầm thấp đánh vào bắp thịt.
Tần Minh nhíu mày, cắn chặt răng nhưng không hề nhượng bộ.

Anh chế giễu ngược lại: “Ông chưa ăn cơm à? Hay là ông chỉ có sức khi động đến phụ nữ? Ha ha, đang gãi ngứa cho tôi đấy à?” “Hửm?” Phó giám đốc La giật mình, không ngờ Tần Minh lại có khí phách đến vậy, mà ánh mắt không chịu khuất phục của anh càng khiến ông ta run rẩy, tên nhóc này lợi hai.

“Đi chết đi.” Phó giám đốc La cáu kỉnh giơ thanh sắt lên, đập mạnh về phía đầu Tần Minh.
Cốc, lại một tiếng thanh sắt đập vào bắp thịt vang lên, Tần Minh lại chống đỡ.
Phó giám đốc La xoay cổ tay, đánh vào đầu gối Tần Minh.
Bốp, đầu gối Tần Minh bị đau, anh phải kh người xuống nhưng hai chân vẫn đứng vững.
Nhưng đòn công kích của phó giám đốc La vẫn chưa dừng lại, sự phẫn nộ, bực tức trong lòng ông ta đều được trút hết, cây gậy sắt đập vào người Tần Minh như cuồng phong vũ bão: “Xương cốt của loại giẻ rách thật ti tiện, tôi muốn xem cậu chống đỡ được tới khi nào, ha ha, ha ha ha.
Phó giám đốc La trở nên độc ác, ra tay hoàn toàn không quan tâm đến độ nặng nhẹ, Tần Minh vừa kéo dây thừng để Liêu Thanh Tuyền không rơi xuống, vừa phải đỡ thanh sắt, cánh tay anh đã sưng đỏ.
Rầm, rầm, rầm!
Bỗng nhiên có tiếng động lớn từ cánh cửa sắt đã khoá trái của sân thượng, có người đang đạp cửa, cánh cửa đã biến dạng móp méo, có thể thấy người kia đạp cực kỳ mạnh.
Phó giám đốc La hoảng sợ, vứt cây sắt xuống, rút con dao găm nhỏ ra, vẻ mặt dữ tợn, ông ta quát lớn: "Mày đã phá hỏng mọi chuyện của tao, tao muốn mày phải chết."
Nói xong phó giám đốc La đâm về phía ngực Tần Minh, Tần Minh chớp lấy cơ hội nhanh chóng né được.

Phó giám đốc La động tác vụng về, con dao nhỏ trong tay đâm vào tường rồi rơi xuống đất.
Ông ta muốn lùi lại để kéo dài khoảng cách với Tần Minh nhưng đã muộn.

Tần Minh lập tức nhảy lên cao, bụp!
Anh đá một phát vào bụng mỡ của phó giám đốc La khiến ông ta cực kỳ khó chịu, gào lên một tiếng rồi quỳ trước mặt Tần Minh, nôn ra hết tôm hùm, vây cá, Mao Đài vừa ăn.
Tần Minh thấy cơ hội đã đến bèn nhảy lên lần nữa, đạp vào đầu phó giám đốc La, đá ông ta sang một bên, kính mắt vỡ tan, cả người mềm nhũn nằm trên đất.

"Ây gù, một đòn này cũng không chịu được Tần Minh nhổ một ngụm nước bọt, khinh thường nói: “Ăn nhiều rồi đầu mập tại to có lợi ích gì? Thân thể mới là vốn liếng của cách mạng.
Râm!

Một tiếng động cực lớn vang lên, cánh cửa sắt bị người đá vắng, quả nhiên là Olmei đến, cô ta đi vào nhìn thấy Tần Minh đã giải quyết xong xuôi thì cũng không ngạc nhiên.
Olmei kéo dây thừng giúp Tần Minh, hỏi: “Cậu chủ, có muốn kéo lên bây giờ không?”
Tần Minh bóp cánh tay trái đang run rẩy đã sưng đỏ chảy máu, anh lắc đầu nói: “Chờ một chút đã.

“A!” Phó giám đốc La bị đạp ngã xuống đất chật vật bò dậy, ông ta lau vết máu trên mũi, nóng giận nói: “Tần Minh, tên khốn nhà mày, dù tạo có vào tù thì mày nghĩ mày sẽ sống tốt được sao? Thị trưởng là họ hàng của tao, tao ngồi tù vẫn có thể kiểm soát tiền của mình, để người ngoài làm việc cho tạo.

Ha hạ, mày sẽ không sống tốt hơn đâu, Liêu Thanh Tuyền cũng vậy! Ha ha ha, mày không hiểu được thế giới của người có tiền đầu
Tần Minh im lặng không nói gì, tay phải anh nhặt ống nước bằng sắt vừa đánh anh mấy chục phát lên, anh dửng dưng nhìn ông La rồi đánh vào đùi ông ta một cách dữ dội.
Âm thanh gậy sắt đập vào xương và xương bị gãy vang lên.

“A a a a!” Phó giám đốc La kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết: “Thằng giẻ rách, đồ thổi tha mày chết chắc rồi, mày chết chắc rồi.

Mày kiêu căng hơn nữa, có gan hơn nữa thì đánh chết tạo đi.

Tao xem mày có thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật không, đến đây! Đánh chết tạo đi.”
Tần Minh thở dài, một chân giẫm lên lòng bàn tay ông La, đau đớn khiến ông ta gào khóc kêu to: “Đồ súc vật, giẻ rách, nhà quê, sớm muộn gì tao cũng sẽ khiến mày phải hối hận, a a a a.
Tần Minh dùng gậy sắt chỉ vào mặt ông ta, nói: “Ông biết không? Người trẻ tuổi bây giờ không có tiền, không có quyền, nhưng điều đáng sợ nhất của họ là gì biết không? Là dũng khí.
Bốp!
Tần Minh lại gõ một phát, sức lực của anh mạnh hơn phó giám đốc La nhiều, một gậy của anh đánh vào chân còn lại của ông ta, hai chân đều đã gãy.

“A a a." Phó giám đốc La đau đớn tột cùng, đau, cực kỳ đau, hai chân ông ta đau đến mức gần như mất cảm giác, đến mức không kiểm soát được thân dưới, phân và nước tiểu cùng tuôn ra, thổi không ngửi nổi.
Cuối cùng ông ta không nói nên lời, toàn thân co giật.

Tần Minh kinh tởm ném người đi, lau dấu vân tay trên hung khí, sau đó anh ngoắc tay với Olmei để cô ta kéo người lên.
Olmei nhanh chóng kéo Liêu Thanh Tuyền đã sợ mất mật từ dưới lên.
Sau khi được cứu, Liêu Thanh Tuyền nhìn Tần Minh mồ hôi nhễ nhại, cánh tay trái sưng đỏ, cô ta vừa đau lòng vừa tự trách: “Tân Minh, Tân Minh! Đều tại tôi, là tôi làm liên luỵ đến cậu.
Tần Minh nở nụ cười ấm áp: "Cô đừng tự trách mình, chúng ta là bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.

Nói đi cũng phải nói lại, đây là em tình nguyện giúp cô mà, sao có thể trách cô chứ?"
Liêu Thanh Tuyền tự trách ngân ngấn nước mắt: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện, tay sưng rồi...!Mau, tôi dìu cậu đến bệnh viện.
Tần Minh ra hiệu bằng ánh mắt cho Olmei, cô ta gật đầu hiểu ý sẽ thu xếp ổn thoả, để Tần Minh yên tâm rời đi.
Tần Minh và Liêu Thanh Tuyền vừa đi, Olmei túm lấy phó giám đốc La đang sống dở chết dở, nhặt con dao con dưới đất lên, dí sát vào mặt ông ta, đầy đe doạ.
Phó giám đốc La nhìn cô gái tóc vàng xinh đẹp này, dù bây giờ ông ta đã trong trạng thái nửa tàn phế cũng vẫn thấy cô đẹp, ông ta nuốt nước miếng, mặc dù có ý đồ nhưng thật sự không dám lỗ mãng, ông ta bèn nói: “Người, người đẹp, tha cho tôi đi, tôi có thể cho cô tiền, cô thả tôi đi.
Olmei lấy một chiếc máy quẹt thẻ ngân hàng ra, cô ta nở nụ cười như thiên thần rồi bảo: “Ok, chúng ta cùng tính xem cái mạng nhỏ của ông đáng giá bao nhiêu tiền."
Phó giám đốc La vội vàng nhịn đau, lấy túi thẻ của mình, móc sạch thẻ ra rồi nói: “Tôi có rất nhiều tiền, cô tha cho tôi đi, tôi sẽ đưa hết cho cô.
Nhưng ba mươi phút sau, cảnh sát nhận được tổ cáo đã đến bắt phó giám đốc La của đài truyền hình nào đó tham ô nhận hối lộ, làm việc vi phạm pháp luật, sử dụng quy tắc ngầm với cấp dưới.
Nhưng khi cảnh sát tìm thấy phó giám đốc La thì ông ta đã bị đánh tàn phế, tay không biết được, miệng không nói được, ông ta đang trong trạng thái run sợ, thấy cảnh sát vẫn bắt mình, ông ta còn khóc, trong mắt là tia sáng hy vọng.
Hai người đã quá quen thuộc với đối phương.
Tống Dĩnh nghiêm túc nói: “Cli Olsen, xem chuyện tốt mà cô đã làm đi, ngày đầu tiên đi theo bảo vệ cậu chủ đã để cậu chủ bị thương”
Olmei tiến lại gần một bước không chút nhún nhường, hai bộ ngực đụng vào nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một nắm đấm, cô ta đối chọi gay gắt: “Cậu chủ còn chưa trách tôi, một thư ký như cô đã sử dụng quyền hành rồi? Cô có tư cách này không?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi