THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



“Vậy anh sẽ quên người bạn gái mất tích của mình và thích cô gái khác à?" Trong lòng Nhiếp Hải Đường thấp thỏm, lúc trước cô rời đi vì sự an toàn của Tần Minh.
Bây giờ Tần Minh lại thích người khác?
Nhưng cô đi tìm ai nói lý đây? Ba nuôi của Tần Minh ư? Ông ấy đang ở đâu? Cô không có chỗ mà nói lý rồi ấy.
Cuộc tấn công bất ngờ tối hôm đó tạo thành bóng ma tâm lý cho Nhiếp Hải Đường, bởi vì Tần Minh suýt chết, cô thà đau khổ một mình còn hơn là để anh bị thương lần nữa, vì vậy cô mới đồng ý yêu cầu của Thường Hồng Hi.
Thế nhưng Nhiếp Hải Đường lại không thể hoàn toàn buông bỏ Tần Minh.
Nếu không làm sao cô sẽ làm trái yêu cầu của Thường Hồng Hi mà lén lút dùng số điện thoại mới liên lạc với Tần Minh, và cô cũng sẽ không lên trang web trường Đại học công nghệ mỗi ngày để quan sát từng hành động của người nổi tiếng trên diễn đàn trường học này.
Tần Minh không trả lời câu hỏi của Nhiếp Hải Đường, bởi vì anh không biết người hỏi mình chính là cô.

Anh không muốn nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình với một người bạn nữ giới mới quen qua mạng chưa lâu.
Nhiếp Hải Đường chồng cắm chờ Tân Minh trả lời.
Cô bạn giường trên nói: “Người đẹp Nhiếp, cậu ôm máy tính xem cả đêm đấy à? Đang trò chuyện với anh đẹp trai nào à? Hôm nay lại nhận được tám bỏ hoa hồng, có phải là khó lựa chọn rồi không?”
Nhiếp Hải Đường khổ nói: “Các cậu đừng trêu tớ nữa, tớ đã nói rồi lần sau đừng nhận thay tớ nữa mà, tớ sẽ không thích người khác đâu."
Cô bạn đang đắp mặt giường bên cạnh nói: “Ôi trời, Hải Đường cậu có crush rồi à? Ai may mắn thế? Cậu cũng chẳng giới thiệu cho bọn tớ làm quen gì cả.

Nhiếp Hải Đường lắc đầu, nói: "Nhưng hình như anh ấy thích người khác rồi.

“Đệch, gì ấy vậy? Cậu là hoa khôi mới của Đại học Thanh Hoa chúng ta đấy, anh ta là ai mà kiêu căng thế? Còn dám chế cậu cơ á?” “Nhất định là một kẻ hám của rồi, gia cảnh Hải Đường cũng bình thường mà, thế nên đối phương chạy theo phủ bà.

Bây giờ nhiều người đàn ông chẳng được tích sự gì, chỉ nghĩ quyến rũ nữ đại gia thôi." “Có lẽ anh chàng đó ấm đầu rồi, Hải Đường của chúng ta dịu dàng xinh đẹp thế này, sao lại có người đàn ông nào lại không thích được chứ?"
Ba cô nàng trong phòng ký túc xá mỗi người góp một câu bất bình thay cho Nhiếp Hải Đường, Nhiếp Hải Đường cũng không trách họ, bởi vì họ không biết tình hình thực tế.
Tần Minh không trả lời “cô gái qua mạng”, anh đứng dậy bật máy tính lên tìm kiếm bộ truyện tranh tên là Thám tử lừng danh Conan, định nghiên cứu một phen.
Sáng hôm sau, Tần Minh tỉnh lại, nhận ra giờ đã là buổi trưa, tối hôm qua anh thức suốt đêm đọc mấy chục tập truyện tranh, càng đọc càng cảm thấy thú vị, thế là ngủ gục trên bàn lúc nào không hay.
Tần Minh đánh răng rửa mặt rồi đi xuống tầng, phát hiện khu nhà họ Mộc không có bóng chủ nhân, chỉ có vài người giúp việc đang quét dọn.

“Cô Phương?” Tần Minh gọi.
Cô Phương lập tức đi từ trong bếp ra, nói: “A, cậu chủ tỉnh rồi à, cậu muốn ăn gì không?”
Tần Minh hỏi: “Cô chủ đầu rồi? Về Bắc Kinh rồi ư?”
Cô Phương nói: “Cô chủ vẫn chưa về Bắc Kinh, hình như còn có chuyện làm ăn ở thành phố Quảng, phải ở lại một thời gian.

Cậu chủ tỉnh rồi có muốn ăn trưa rồi hãy đi không?”
Tần Minh nói: “Không, tôi về trường luôn.

À, đúng rồi, ông cụ đâu rồi?”
Cô Phương trả lời: “Ông cụ đi gặp bạn cũ ông cụ còn nói là trong thời gian này Trương chân nhân sẽ đến thành phố Quảng, bảo cậu chủ không cần sốt ruột, sẽ gặp được thôi.”
Tần Minh gật đầu, cảm thấy mình ở lại cũng không có ích gì, thế là anh thay bộ quần áo rẻ tiền của mình và về thẳng trường học.
Chiều nay anh còn có tiết học.
Tần Minh cảm giác gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đã lâu anh không đi học nghiêm túc rôi.
Trong lớp, bởi vì đã là năm tư nên rất nhiều sinh viên đều đi thực tập, số người đến học lớp toán cao cấp của thầy Hà còn chưa được một nửa.
Tần Minh và ba người bạn cùng phòng ngồi xuống, anh hỏi: “Cậu Dũng, chị Triệu không sao chứ?"
Lương Thiếu Dũng nói: "Không sao, hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi.


Tiểu Minh, sao cậu không hẹn hò với Trần Mục Linh vậy? Cậu vẫn đang hẹn hò với Mộc Tư Thuần của Học viện Hý kịch bên cạnh à?”
Tần Minh nói: "Là chuyện hôm qua ấy à? Tôi với Trần Mục Linh không hợp.

Còn Mộc Tư Thuần thì tôi biết, nhưng cũng chỉ xem như là người quen, cô ấy chỉ là đến gây thêm rắc rồi cho tôi thôi, sao thế?”
Triệu Lập Ngưu nói: “Tiểu Minh, mọi người trên trang web của trường muốn đả đảo cậu, đồng thời cũng coi cậu như ví dụ điển hình của hạng đàn ông cặn bã, nói rằng muốn thành lập liên minh hộ hoa, bảo vệ các mỹ nữ của trường chúng ta khỏi sự tàn phá của cậu đấy.
Tần Minh buồn cười, nói: “Trẻ trâu thế à? Suy nghĩ của các đàn em khóa dưới bây giờ không chín chắn gì vậy? Nhưng mà không sao, tôi cũng không muốn theo đuổi Trần Mục Linh, họ muốn bảo vệ thì kệ họ
Tôn Chí Bằng nói với vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Minh cậu không theo đuổi à? Tôi thấy hình như Trần Lục Minh có thiện cảm với cậu đấy, đối phương cũng là xinh nữa, sao lại không thích?
Tần Minh nói: “Cậu Bằng, làm gì có nhiều lý do vậy đâu? Không hợp là không hợp thôi.
Hôm qua Mộc Tư Thuần dẫn người đến quấy rồi tôi, cô ấy thấy thế thì đi luôn, cô ấy chưa bao giờ tin tôi cả.

Có lẽ về sau làm bạn bè bình thường thôi, thế cũng tốt.
Triệu Lập Ngưu than thở: “Hầy, Tiểu Minh à, đến cả Trần Mục Linh xinh đẹp đến vậy mà cậu cũng không cần, anh em của cậu vẫn còn độc thân đây này.
Tôn Chí Bằng cũng giả vờ đáng thương: “Đúng thế đấy, Tiểu Minh, chẳng phải cậu quen Mộc Tư Thuần à? Bảo cô ấy giới thiệu vài người đẹp bên Học viện Hý kịch cho bọn này làm quen đi.
Tần Minh cười ha ha, nói: “Không sao, nếu có em gái nào ngon nghẻ thì làm sao tôi để các anh em độc thân được chứ?”
Buổi chiều học xong, Triệu Lập Ngưu phải đi làm thêm, Tôn Chí Bằng đi phỏng vấn thực tập, Lương Thiếu Dũng đến bệnh viện thăm bạn gái, còn Tần Minh trước đây luôn bận rộn bây giờ lại thành người rảnh rỗi nhất.
Anh đang định đi thì thấy Trương Tiểu Nghiên cùng lớp đi tới và đập nhẹ lên người anh.

Hôm nay Trương Tiểu Nghiên ăn mặc trông rất đáng yêu, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp như búng ra sữa của cô dường như còn đẹp hơn trước rất nhiều.
Trương Tiểu Nghiên nói: “Tần Minh, nghe nói cậu lại gây họa à? Trên diễn đàn của trường người ta đang nói xấu cậu đấy, nói cậu ngủ với mấy chục nữ sinh, còn làm người ta mang thai rồi ép họ phá thai, hơn nữa còn lấy lời nói dối trước kia của Lý Mộng để làm bằng chứng.
Tần Minh cạn lời, khoa trương thế cơ à?
Anh nói: “Quản lý không xóa bài viết à? Nghe đã thấy giả rồi mà?”
Trương Tiểu Nghiên cười to: “Tớ nghe nói quản lý trước đây là người thầm mến Nhiếp Hải Đường, sau đó lại thành người theo đuổi của Trần Mục Linh
Tần Minh cười gượng, nói: “Không sao, dù sao tớ cũng không hay lên diễn đàn.

Đi thôi, đi thôi, đi ăn thôi nào.

Trương Tiểu Nghiên không phản đối, hai người họ khá thân nên cùng nhau đi ăn cơm luôn.

Tuy nhiên hai người vừa mới xuống tầng, bỗng nhiên có hơn hai mươi người có cả trai lẫn gái cùng xông lên.

Họ đều đeo băng đỏ một cách thống nhất, vung tay hỗ to: “Liên minh hộ hoa Đại học công nghệ, hộ hoa hợp lý, bảo vệ người đẹp của trường ta khỏi bàn tay tội ác của tên khốn Tần Minh.

Chúng tôi chính là liên minh hộ hoa của Đại học công nghệ." “Tàn Minh, anh là tên rác rưởi, ngủ với mấy chục cô gái rồi, đến cỏ gần hang cũng không chịu buông tha, lại còn dám ra tay với bạn cùng lớp?” “Đừng tưởng anh quen biết lãnh đạo thành phố và mua chuộc được hiệu trưởng để không phải chịu sự trừng phạt của trường học thì nghĩ mình tài giỏi.

Không có tác dụng với bọn tôi đâu.

“Đàn chị xinh đẹp, chị không biết Tần Minh à? Một kẻ dám bỏ rơi cả Nhiếp Hải Đường thì đúng là rác rưởi trong hàng ngũ đều cảng, là người máy thu hoạch hoa khôi giảng đường.

Hôm qua bạn gái cũ của anh ta phát hiện ra anh ta ngoại tình, còn nói là ngủ với anh ta xong còn bị đá, đi phá thai không có ai đi cùng, chị nhất định phải cẩn thận.

“Chị à, chị phải cách xa anh ta ra, đừng để bị anh ta gieo vạ.

Chị yên tâm, có bọn em đây rồi.”
Tần Minh hết nói nổi, những người này đều là sinh viên năm hai, năm ba trong trường, đều trong giai đoạn rảnh rỗi, hơn nữa lại quá nhàm chán, thế nên họ tự phát thành lập liên minh hộ hoa gì đó chuyên nhằm vào anh.
Trương Tiểu Nghiên mất hứng, nói: “Các cậu đang làm gì đấy? Tôi và Tần Minh quen biết nhau bốn năm, con người cậu ấy như thế nào tôi còn không biết chắc? Các cậu đừng coi bài viết nói xấu người ta là thật, Tần Minh là người tốt.”
Hơn hai mươi sinh viên kia nghe Trương Tiểu Nghiên nói thế thì nhao nhao ôm đầu tỏ ra sợ hãi: “Xong rồi, ở đây lại có một đàn chị khóa trên bị tên khốn Tần Minh tẩy não nghiêm trọng rồi”“Không được, phải tách họ ra, tuyệt đối không thể để cho nữ sinh trường ta bị tổn thương nữa.

“Tần Minh, anh đừng hòng lại gần nữ sinh đó thêm một bước nào nữa.
Tần Minh và Trương Tiểu Nghiên bị đám đàn em năm dưới cưỡng ép tách ra, hai người họ nhìn nhau, lần này phải làm sao đây? Đâu thể ra tay được nhỉ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi