THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Thành phố Đại Dung là thành phố du lịch nổi tiếng của Hoa Hạ, có các khu phong cảnh như nổi bật như cầu thủy tinh, Phượng Hoàng cổ trấn, suối Kim Tiên, công viên vườn quốc gia.

Mỗi năm khách du lịch đến thành phố Đại Dung nhiều không đếm xuể.
Tần Minh đã đến thành phố Đại Dung ở Tương Tây rồi, dù gì cũng phải gặp người nhà họ Lâm thuộc đại tộc Thổ Trại ở địa phương một lần đúng không?
Anh đến ở trong khách sạn cao cấp nhất khu vực địa phương.

Khách sạn này là chi nhánh ở địa phương của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề an toàn.
Để không bị người khác dễ dàng nhận ra mình là Tần Minh, Tần Minh đã chuẩn bị riêng một vài thứ để hoá trang, đeo cặp kính giả và bộ râu xồm xoàm.

Mộc Tư Thuần cứ cưới Tần Minh biến thành ông chủ trưởng thành, chuẩn bị đi lừa mấy em gái trẻ trung.
Tất nhiên Tần Minh sẽ không đi lừa những em gái nhỏ, dù sao lần trước bị người ta nhận nhầm, bây giờ bởi vì trong người anh có trùng độc.

Anh chỉ sợ đối phương sẽ lợi dụng trùng cái toả mùi hương dẫn dụ trùng đực trong cơ thể anh, từ đó làm Tần Minh mất kiểm soát.
Cho nên hoá trang thay đổi ngoại hình là điều cần thiết.

Lần trước từ Đức về, vì cứu Nhiếp Hải Đường nên Tần Minh không nhớ rõ chuyện chăn gối xảy ra trong lâu đài cổ, bao gồm cả cô gái đã bị anh phá trinh.
Nhưng sau khi được lão đạo sĩ Trương Toàn Chân nhắc nhở, Tần Minh mới nhớ ra mình đã bị Tần Trọng Bách một trong những cậu chủ của nhà họ Tần ở Thượng Hải lầm tưởng là người thân, người đó được gọi là cậu chín.

"Đám nhà giàu đó sinh ghê thật, cậu chín.

Tần Minh thầm lầm bầm trong lòng: "Tục ngữ có câu người giống người, vật giống vậy.

Mình thật sự rất tò mò rốt cuộc cậu chín đó giống mình đến nhường nào?"
Nhóm người Tần Minh ở khách sạn chưa được bao lâu thì người phụ trách sản nghiệp địa phương đến gặp ông chủ Tần Minh.
Xét về tư cách, nhóm trưởng nhóm phụ trách sản nghiệp thành phố Đại Dung không có tư cách đến gặp Trần Minh.

Đa số tổ trưởng tổng phụ trách sản nghiệp tỉnh Nam Hồ sẽ đích thân đến gặp Tần Minh nhưng Trần Minh không muốn mọi chuyện quá phức tạp, cản trở cấp dưới kiếm tiền cho anh nên bảo nhóm trưởng của thành phố Đại Dung đến là được.
Theo thông tin cá nhân nội bộ của tập đoàn, nhóm trưởng phụ trách sản nghiệp ở thành phố Đại Dung là một sếp đã lớn tuổi, tên là Trương Hiến Dân, năng lực kinh doanh mạnh mẽ và là trụ cột kỳ cựu nhiều năm, định làm ở Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ thêm vài năm nữa để lãnh lương hưu ưu đãi dành cho nhân viên xuất sắc.
Trương Hiến Dân bước đến trước mặt Tần Minh, hơi thận trọng và căng thẳng, nói: "Cậu chủ, nghe danh cậu chủ đã lâu.

Hôm nay là lần đầu tiên được gặp, cậu chủ trẻ thật."
Tần Minh tiến lên ngăn ông ta kh lưng, đàn anh hơn năm mươi tuổi, suốt đời tận tuỵ vì tập đoàn nên Tần Minh lịch sự và tôn trọng ông ta.

Nhưng sao anh có cảm giác Trương Hiến Dân hơi căng thẳng quá mức vậy?
Dù gì cũng là ông chủ mà? Quản lý nhiều khách sạn, khu thắng cảnh và nhà hàng ở thành phố Đại Dung mà sao lại ngại ngùng giống lớp trẻ vậy?
Anh nói: "Sếp Trương, anh ngồi đi.

Lần này bởi vì chút chuyện riêng nên mới phiền anh, là vấn đề của tôi"
Trương Hiến Dân lau mồ hôi trên trán, nói: "Sao cậu chủ lại nói vậy, chúng tôi là người làm của cậu, chuyện của cậu là công việc của chúng tôi.

Lần này cậu chủ đến đây để nghỉ phép du lịch à? Hay muốn gặp kỳ nhân?"
Tần Minh ngạc nhiên hỏi: "Hả? Tương Tây các anh có kỳ nhân nào?"
Trương Hiến Dân ngạc nhiên nói: "Cậu chủ, toàn bộ Tương Tây à? Vậy thì phạm vi quá rộng, tôi cứ tưởng cậu muốn tìm kỳ nhân ở thành phố Đại Dung"
Tần Minh nói: "Đúng là phạm vi hơi rộng, đại tộc Thổ Trại Tương Tây, nhà họ Lâm, tôi chỉ biết vậy thôi.


Anh đã từng nghe nói đến những người này chưa?"
Trương Hiến Dân suy nghĩ rồi lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi cũng không có ấn tượng gì về họ.

Nhưng tôi thân với rất nhiều nhân vật quan trọng và giới giàu ở Tương Tây, có thể đi hỏi thăm về nhà họ Lâm đó.

Nhà họ Lâm có gì đặc biệt không cậu?"
Tần Minh nói: "Thích nuôi trùng độ trong cơ thể người khác."
Khoé miệng Trương Hiến Dân giật nhẹ, ông ta thấy hơi là lạ nhưng ông ta không biết, cũng không dám hỏi, trả lời rằng: "Cậu chủ, tôi sẽ đi xử lý ngay.

Tôi sẽ để thư ký của tôi đi theo cậu, cậu có thể sai bảo cô ta bất kỳ lúc nào." "Không cần đâu." Tần Minh gạt bỏ: "Có chuyện gì tôi sẽ bảo Tất Nguyên liên hệ với anh"
Trương Hiến Dân là nhân viên kỳ cựu nên tất nhiên biết Tất Nguyên, lúc trước hắn ta là một trong những vệ sĩ quan trọng bên cạnh Thường Hồng Hi.
Tần Minh rất bất ngờ, nhà họ Lâm lại không nổi tiếng ở thành phố Đại Dung, lực ảnh hưởng thấp đến vậy sao? Không lan toả đến thành phố Đại Dung?
Vậy tại sao lúc đầu thậm chí cậu chủ nhà họ Tần là Tần Trọng Bách cũng không thể làm gì được, bị ép đi xem mắt với Lâm Vũ Nhu? Chẳng lẽ lực ảnh hưởng không phải là tiền?
Nếu không phải lực ảnh hưởng của tiền tài địa vị mà là lực ảnh hưởng của những mặt khác thì đúng là người bình thường sẽ không biết.

"Cũng có thể khá khiêm tốn." Tần Minh dự tính các loại khả năng, tìm thì chắc chắn là sẽ tìm được, sợ là anh phải đợi thêm vài ngày, thầm lẩm bẩm trong lòng: "Hay là về trường đi học trước?"
Lần này Tần Minh chưa trải sự đời.
Từ thành phố Quảng bay thẳng đến thành phố Đại Dung chỉ có một tiếng, anh đi máy bay riêng thì chưa đến một tiếng đồng hồ.
Đúng là còn nhanh hơn anh về quê nữa, anh về quê còn phải đi xe khách cũ suốt mấy tiếng đồng hồ để vào núi.
Chuyện này cũng không thể trách Tần Minh chưa trải sự đời, lúc trước anh nghèo mà không có tiền đi tàu cao tốc, cứ cảm giác đến thành phố Đại Dung sẽ rất phí thời gian, đầu biết máy bay tư nhân lại nhanh như vậy.
Đúng là lúc trước cái nghèo đã hạn chế sức tưởng tượng của anh.
A Long đợi Trương Hiến Dân đi rồi, bước đến nói: "Cậu chủ, sao tôi cứ cảm giác người họ Trương này hơi lạ nhỉ? Bức rức bồn chồn giống như đang giấu chuyện gì đó."
Tất Nguyên cũng nói: "Đúng vậy, lúc trước khi sếp Trương gặp ông Thường, ông ta đâu căng thẳng lo lắng đến vậy, chẳng lẽ oai phong của cậu chủ quá mạnh mẽ nên ông ta thấy sợ?"
Tần Minh nói: "Tôi chỉ là một thằng nhóc, làm gì oai phong đến vậy? Thôi kệ đi, đừng quan tâm những chuyện này, làm chuyện chính quan trọng hơn."
Tần Minh nghĩ nếu phải đợi tin tức thì cứ đợi đi.

"Anh rể, anh rể!" Mộc Tư Thuần đặt hành lý xuống, đội mũ che nắng chạy đến kéo tay anh nói: "Tụi em sắp đi cầu thuỷ tinh, nhanh nhanh nhanh.

Em chưa đi bao giờ hết, nghe nói đáng sợ lắm, làm người ta sợ đến mức chân bủn rủn." "..." Tần Minh cạn lời, nói: "Mộc Tư Thuần, 11 anh đến đây để làm việc, không phải để chơi." "À à, em quên mất." Mộc Tư Thuần thè lưỡi nghịch ngợm, còn nói thêm: "Chúng ta đi ăn món địa phương đi, lẩu Tam Hạ, thịt lợn huyết đậu hủ, mì lạnh, thịt lợn vùng Thổ Chẹp, em sắp chảy nước miếng rồi."
Tần Minh duỗi tay búng trán Mộc Tư Thuần: "Đồ tham ăn này, em chỉ biết ăn thôi."

Mộc Tư Thuần làm nũng hất tay Tần Minh ra: "Em muốn ăn mà, đi theo anh rể là có thịt ăn, đúng không?"
Tần Minh hết cách, chỉ có thể đưa Mộc Tư Thuần ra ngoài ăn trước.
Mà lúc này, Mộc Tiêu Kiều đang ở trên máy bay, cô ta cứ nắm chặt chiếc hộp gỗ trong tay.

Hãng hàng không dân dụng không cho gọi điện thoại nên cô ta muốn liên lạc với em gái cũng không liên lạc được.
Lòng Mộc Tiêu Kiều đang rối như tơ vò, trong đầu toàn là những lời như đang nói mớ của Mộc Tư Thuần: "Anh rể đừng đi, chị không cần anh thì em cần anh" Câu này cứ lởn vởn trong đầu cô ta.
Từ lúc nào mà hai người bắt đầu có tình cảm với nhau?
Tần Minh đang nghĩ gì vậy?
Mộc Tiêu Kiều ôm đầu đau khổ: "Tại sao anh không viết tên mình vào đơn ly hôn.

Nếu anh ký thì tôi sẽ không còn ảo tưởng về anh nữa, rốt cuộc anh có thích tôi chút nào không? Nhưng anh thích tôi cũng được mà không thích tôi cũng chẳng sao.

Món đồ có thể cứu mạng anh, nhất định tôi sẽ tự tay đưa cho anh"
Lúc Mộc Tiêu Kiều đang ủ rũ, bỗng dưng một cô gái xinh đẹp ngồi hàng trước quay đầu nói: "Cô gái này, cô lấy chiếc hộp này ở đầu vậy?"
Mộc Tiêu Kiều hỏi: "Sao vậy? Đây chỉ là chiếc hộp bình thường"
Cô gái kia nói: "Tôi biết là chiếc hộp bình thường nhưng mùi hương của chiếc hộp làm tôi thấy khó chịu, mong cô hãy đặt vào túi của mình."
Mộc Tiêu Kiều cầm chiếc hộp ngửi thử, mùi gỗ bình thường, đâu có gì đặc biệt?
Nhưng cô ta không muốn cãi nhau với người khác nên đặt vào túi.
Cô gái hàng trước trở lại ghế ngồi, thở dài sờ bụng nói: "Sao người bình thường lại có món đồ này? Suýt chút bé cưng không chịu nằm yên rồi.

Lần này xui thật,
Một người phụ nữ già ngồi bên cạnh cô gái, lạnh nhạt nói: "Chứng minh người đàn ông kia đang chạy lung tung, nhưng chúng ta sẽ bắt được cậu ta nhanh thôi.

Tôi không tin, nhà họ Lâm ở Tương Tây chúng ta làm cô chủ thất thân, nhà họ Tần bên Thượng Hải còn chơi Thái Cực với chúng ta, nhất định chúng ta phải tìm ra người đó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi