THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Tần Minh dẫn Mộc Tiêu Kiều về khách sạn của tập đoàn, tạm thời để cho cô ta và Mộc Tư Thuần ở chung với nhau đã.
Tần Minh đi tới căn phòng nhỏ tối tăm năm riêng rẽ, hỏi: "Tất Nguyên, chúng đã khai ra lý do bắt cóc Trương Hiến Dân chưa? Anh còn hỏi được gì nữa không?"
Tất Nguyên cười to: "Ha ha ha, tôi dọa vài câu là chúng khai ra hết, còn chưa dùng tới dụng cụ đầu.

Thật ra cũng không có gì đặc biệt.

Chúng khai nhà họ Lâm xảy ra chút biến cố lớn nên cần rất nhiều tiền.

Chúng vốn có quen biết với Trương Hiến Dân nên muốn sếp Trương “thụt két" của tập đoàn, kết quả anh ta không chịu nên chúng mới bắt cóc" "Lâm Triều Phong kia trông hơi giống sếp Trương, dáng người cũng tương tự, trước kia hai người còn là bạn tốt.

Người chủ yếu “thụt két” tài chính của tập đoàn chính là gã.

Hơn một tuần, gã đã lấy của tập đoàn hơn năm mươi triệu rồi."
Tần Minh gật đầu hỏi: "Anh có hỏi được nhà họ Lâm xảy ra chuyện gì không?"
Tất Nguyên trả lời: "Chúng bảo không biết, chỉ nói là người trong tộc phía trên truyền ra tin tức, ai có thể kiếm được tiền thì sẽ viết tên vào từ đường của tổ tiên.


Bình thường chỉ có con trai người trong tộc chính của nhà họ Lâm mới có tư cách được viết tên vào từ đường tổ tiên."
Lời hai người trong gia tộc nhà họ Lâm này nói đã chứng minh mục đích trước đây Lâm Vũ Nhu đi tới thành phố Hải xem mắt cậu ẩm nhà ông Tần là vì tiền.
Nói gì thì nhà họ Lâm cũng là gia đình quyền quý lớn, không ngờ lại thiếu tiền đến tình trạng này à?
Bọn họ không thể mượn bạn hay vay ngân hàng được sao?
Tần Minh không biết được tình hình cụ thể trong đó nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ hỏi: "Anh hỏi chúng xem phải làm sao mới gặp được chủ nhà họ Lâm?"
Tất Nguyên nói: "Tôi hỏi thì chúng nói địa vị của chúng ở trong nhà họ Lâm quá thấp nên không biết, chỉ biết người đang quản lý nhà họ Lâm là Lâm Viễn Vọng.

Tôi đã điều tra về người này.

Hắn ta là chủ tịch tập đoàn du lịch Thịnh Huy của Lâm Thị, công ty nằm ở thành phố Đại Dung.

Tôi đã phải người đi hỏi thăm nhưng không gặp được, mọi vụ kinh doanh đều do Phó chủ tịch giải quyết thay.

Phó chủ tịch này lại không phải là người trong gia tộc Lâm thị." "Lâm Viễn Vọng..." Tần Minh thì thầm nhắc lại rồi nói: "Anh tiếp tục cho người theo dõi tập đoàn du lịch Thịnh Huy của Lâm Thị, một khi phát hiện ra Lâm Viễn Vọng thì bắt trước nói sau.
Tất Nguyên nhận lệnh lập tức đi làm.
Bên phía Tần Minh có thu hoạch và cũng có mục tiêu, bước tiếp theo của kế hoạch cũng được triển khai rất tốt.
Tần Minh đi tới phòng của hai chị em Mộc Tiêu Kiều và định gõ cửa, chợt trong khách sạn vang lên tiếng chuông báo cháy: "Reng reng reng!"
Chuông báo cháy bất ngờ vang lên, còn có khỏi đặc kèm theo mùi cỏ khô bị đốt cháy không biết từ đâu nhanh chóng tràn ngập cả khách sạn.
Các bảo vệ trong khách sạn lập tức hành động, chạy đi sơ tán các vị khách.

Nơi đây lập tức hỗn loạn.
Nhưng Tần Minh lại nhíu mày.

Khách sạn báo cháy nhưng mùi không đúng, sao có thể là mùi cỏ khô cháy được? Chẳng lẽ không phải là mùi nhựa cháy khét à?
Đây là có người cố ý châm lửa gây ra hỗn loạn!
Cốc cốc cốc, Tần Minh cố gõ mạnh vào cửa và kêu lên: "Mộc Tiêu Kiều, Mộc Tư Thuần, các cô có trong phòng không? Nếu có thì các cô nhớ ở trong đó đừng ra ngoài." "Ở đây có mùi rất nồng, chắc là kẻ phụ tình kia" Sau đó, Tần Minh nghe được một giọng nữ tinh vang lên.
Chỉ thấy một cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt từ cuối hành lang đi ra, nhìn Tần Minh nói với vẻ căm thù: "Không ngờ tôi còn có thể nhìn thấy kẻ bạc tình nhà ông.

Ông cần thận suy nghĩ xem ông đã phụ bạc cô gái nào trong Lâm thị chúng tôi? Không ngờ ông còn dám tới Tương Tây."
Tần Minh thoảng chấn động.

Anh nhận ra, cô gái mặc váy vàng trước mặt này chẳng phải là Lâm Vũ Nhu đã bỏ trùng độc cho anh sao?

Sở dĩ đối phương không nhận ra Tần Minh là vì anh vô cùng nhanh trí, ban đầu đã hóa trang thành một ông chú trung niên mới không bị phát hiện ra.
Tần Minh nhìn hai người đàn ông da ngăm đen bên cạnh Lâm Vũ Nhu.

Xem ra chúng chắc là những tên côn đồ chuyên đi đánh nhau.
Tần Minh nhìn thấy đám côn đồ của đối phương thì thầm rùng mình: "Không ổn rồi.

A Long đi chuẩn bị người và trang bị, Tất Nguyên bố trí người theo dõi công ty của Lâm Viễn Vọng, bên cạnh mình đúng lúc không có ai."
Lâm Vũ Nhu chỉ vào Tần Minh nói: “Các anh đi đánh ông ta một trận lên thân cho tôi.
Hai tên côn đồ nhếch miệng cười dữ tợn, siết chặt nắm đấm nói: "Quả nhiên là mùi rất nồng.

Thằng con hoang, có phải mày tới lừa tình cảm rồi bội tình bạc nghĩa với cô gái nào đó của tộc Lâm thị ở Tương Tây chúng tạo không? Vậy mày hãy để lại hai chân đi."
Hai tên côn đồ của Lâm Vũ Nhu lao nhanh về phía Tần Minh.

Anh căng thẳng lùi lại hai bước, nín thở cổ bình tĩnh.

Có câu nói gặp kẻ thù trong ngõ hẻm, kẻ nào dũng cảm thì thắng, anh vốn chuyên đánh nhau trên đường phố, so về dũng khí và nhẫn tâm thì anh chưa từng sợ ai.
Khi thấy hai tên côn đồ sắp xông tới trước mặt Tần Minh.
Két một tiếng, cửa phòng khách sạn đột nhiên mở ra.
Ánh mắt hai tên côn đồ vô cùng dữ tợn, chỉ để ý tới một mình Tần Minh, làm sao ngờ được cửa phòng bên cạnh sẽ mở ra?
Râm!
Hai tên đều bị đập thẳng vào cửa, ngã sống soài và ngất đi.
Lát sau, Mộc Tiêu Kiều thò đầu ra nói: "Cháy à? Tôi...!tôi đập trúng người ta sao? Tần Minh, anh không sao chứ? Em gái, em nhanh lên đi, cháy rồi đừng để ý tới đồng quần áo đó làm gì."
Mộc Tư Thuần ở trong phòng nói vọng ra: "Không được, đây là đồ anh rể mua cho em, không thể bỏ cái nào được."
Ơ...!Trong tình cảnh thế này, Tần Minh nhìn hai người rồi nhìn hai tên côn đồ đã ngất xỉu mà cười vang, ông trời cũng giúp tôi.
Anh lao tới, lập tức bắt lấy cô gái mặc váy vàng kia.
Lâm Vũ Nhu là con gái nên sức lực không đủ, mới giãy giụa được vài cái đã bị Tần Minh tát "bôm bốp", không thể không ngoan ngoãn đứng yên.
Sau khi Tần Minh bắt được Lâm Vũ Nhu thì đắc ý nói: "Cô không ngờ ông đây lại quá may mắn như vậy nhỉ? Lẽ nào lại như vậy, chính là cô, tất cả đều tại cô."
Lâm Vũ Nhu cắn môi, mặt sưng đỏ vì bị tát.

Cô ta rất phiền muộn.

Chuyện này cũng quá bất ngờ.


Hai người hộ vệ này tương đối ưu tú trong tộc Lâm Thị của cô ta, xét về năng lực và khả năng đánh nhau đều rất tốt.

Giờ thì kết quả lại hay rồi, cả hai đều đập đầu vào cửa, ngã xuống và ngất đi.
Lâm Vũ Nhu vẫn cứng miệng nói: "Đồ khốn kiếp, bạc tình, tộc Lâm Thị Thổ Trại chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Tần Minh giơ tay lên với vẻ hung ác, tức giận nói: "Cô không tha cho tôi à? Tôi còn chưa tha cho cô đâu.

Cô...
Bỗng nhiên, phía sau vọng tới một giọng nói thâm độc: "Thằng nhóc, thả người ra.

Em gái nhỏ này và vợ mày là chị em gái à?"
Tần Minh kinh ngạc quay đầu, thấy một bà lão lưng còng mặc váy hoa với đôi mắt vô cùng sắc bén, linh hoạt, bên cạnh còn dẫn theo mấy tên côn đồ chuyên nghiệp trông lạnh lùng, cay nghiệt.
Bên cạnh bà lão này không phải là hai người trong gia tộc Lâm Thị giúp đỡ Lâm Triều Phong “thụt két" của tập đoàn sao? Không ngờ chúng lại được cứu ra?
Hóa ra những người này cũng là người của tộc Lâm Thị, đột nhiên tới làm loạn để cướp người.
Mà Mộc Tư Thuần vừa ra khỏi phòng đã bị đám côn đồ của bà lão này bắt được.
Mộc Tiêu Kiều vì lo lắng cho Tần Minh nên bước tới mấy bước, trái lại kẹt ở giữa.
Mộc Tiêu Kiều thấy tình hình như vậy thì lập tức chạy về phía Tần Minh.

Cô ta lo lắng nhìn Mộc Tư Thuần lại không biết nên làm gì, chỉ mắng: "Là các cô à? Tôi đã từng gặp các cô trên máy bay rồi.

Rốt cuộc các cô là ai? Mau thả em gái tôi ra."
Bà lão uy hiếp: "Các cô thả người trước, chúng tôi sẽ thả người sau."
Tần Minh nói: "Là các người châm lửa à? Các người thả em gái tôi ra, tôi sẽ thả cô gái này này ra."
Tất Nguyên cầm bộ đàm kêu to: "Biển số xe Hồ Nam A•xxxx, lập tức đuổi theo cho tôi!"
Sau khi đám người của gia tộc Lâm Thị chạy trốn, khách sạn cũng mau chóng khôi phục lại trật tự, mà tình hình hiện nay lại không quá lạc quan, Tần Minh bắt Lâm Vũ Nhu, chúng bắt Mộc Tư Thuần.
Anh vốn muốn tìm người của nhà họ Lâm để lấy trùng độc ra, kết quả càng lúc càng mẫu thuẫn sâu hơn?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi