THỜI GIAN TU TIÊN VỚI SƯ TỶ

- Ngươi nhặt được một động phủ linh thạch cửu phẩm à?

Lâm Phong lườm hắn một cái, đại cữu tử rất tục khí, trừ tiền ra thì không thể nghĩ tới cái gì khác à, làm người phải có lý tưởng, cao hứng nói:

- Chu lão gia tử nói ta gần đây có vận đào hoa.

Đó là một việc vui, nhưng ánh mắt thương hại đó của đại cữu tử lại đáng ghét cỡ nào, khi đi còn vỗ vai mình, lắc đầu thở dài làm cái gì.

Đại cữu tử mạc danh kỳ diệu đi rồi, ngay sau đó hai chân Lâm Phong bị Khổn Tiên Tác trói lại, Tứ sư tỷ ra sức kéo, bùm một tiếng, mặt tiếp xúc thân mật với đất, mặt đất bị đập ra một lỗ thủng, khuôn mặt Lâm Phong lại hoàn hảo vô khuyết.

Tứ sư tỷ kéo Lâm Phong, thủ pháp vô cùng thành thạo, chớp mắt đã treo Lâm Phong lên cây, kéo một cái ghế dựa tới, ngồi ngay ngắn bên trên, đọc kỳ môn độn giáp.

Lâm Phong ngẩn người, bị Chu lão gia tử chỉnh như vậy, đã tới buổi chiều rồi, đây là thời gian thuộc về Tứ sư tỷ, Nhị sư tỷ cũng không nhúng tay, vừa tới giờ liền bỏ chạy, không đành lòng nhìn thấy Lâm Phong phải chịu tội.

Tính kiên nhẫn của Tứ sư tỷ đúng là đột phá chân trời, cái này không biết đã đọc bao nhiêu lần thì mình cũng không nhớ nổi nữa rồi, vậy mà nàng ta vẫn nhẫn nại đọc mãi.

Chỉ có điều hôm nay nàng ta sao đọc có chút không đúng vị:

- Thế nhân có câu, ngọt không được ăn nhiều, phải lấy tươi sạch làm chủ.

Lâm Phong trợn mắt, ngươi tưởng ta nghe nhiều lần kỳ môn độn giáp như vậy là vô ích à, đừng tưởng rằng thêm mấy câu quảng cáo vào trong là ta nghe không hiểu, thế nhân là ai, ta đánh chết hắn.

Cẩn thận nghĩ lại, liền ba ngày lấy củ cải làm món chính, thức ăn Chiết Giang chỉ thỉnh thoảng có một hai món, đã sắp mà cực hạn của Tứ sư tỷ rồi, oán khí của nàng ta đã xộc thẳng lên trời.

Cũng không có biện pháp, khẩu vị của lão gia tử Không Hư Tử và Nhị sư tỷ, Liễu Triêu Nguyên kỳ thật rất không thích ngọt, nhưng hắn là muội khống, hai tiểu la lỵ căn bản không có theo đuổi, kết quả chính là lấy khẩu vị của Nhị sư tỷ làm chủ.

Việc này mà muốn dỗi thì ngươi đi mà nói với Nhị sư tỷ ấy, cứ khi dễ ta làm gì, sư tỷ như ngươi ta không quen.

Mẹ nó! Càng nghe sao càng đau đầu, linh đài trong thức hải tự động mở ra một trang, một đạo mỹ thực thịnh hiện lên trên bàn, một mùi thơm xộc tới, khiến Lâm Phong cả người chấn động, linh đài thanh minh.

Tứ sư tỷ, ngươi đúng là không biết xấu hổ, chơi trò ám thị tự kỷ với ta!

Có Thái Thượng Mỹ Thực Kinh ăn gian, Lâm Nhược Vũ dày vò cả nửa ngày, cũng không thấy có hiệu quả, trừng mắt nhìn Lâm Phong, sao hắn vẫn chưa mê man, chẳng lẽ phương pháp này không có tác dụng.

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, đối với người bình thường thì được, nhưng đối với ta thì không được, ta có Thái Thượng Mỹ Thực Kinh.

Ngay sau đó trong mắt Lâm Nhược Vũ lộ ra hơi nước, rất ủy khuất, nàng ta rất không muốn ăn ngọt, nhưng lại không có để khí, quyền đầu lại không rắn bằng người ta.

Một lúc sau, Lâm Phong thấy mà đau cả đầu, chơi cứng không được lại chơi mềm, cuối cùng thở dài nói:

- Ta kê tiểu táo cho ngươi, ngươi không được nói với Nhị sư tỷ.

Lâm Nhược Vũ mắt sáng lên, mắt long lanh, có một loại vị đạo âm mưu đã thực hiện được.

Lâm Phong thở dài, Tứ sư tỷ đã không còn là Tứ sư tỷ lúc đầu, học xấu của ai, đương nhiên là của Nhị sư tỷ, Nguyệt nhi và Dạ nhi đã bị nàng ta dạy hỏng rồi, ngay cả Tứ sư tỷ cũng có khuynh hướng này.

- Cho ngươi nghỉ nửa ngày, ta muốn mười món thức ăn Chiết Giang!

Lâm Nhược Vũ cao hứng nói.

Lâm Phong trợn mắt, kỳ môn độn giáp của ngươi sắp học xong rồi, đã gần nửa ngày trôi qua, sao còn cả nửa ngày nghỉ gì chứ.

Nhưng việc này không cần thiết phải tranh luận, không thể trêu vào, nếu đại ma quỷ trong cơ thể nàng ta phát tác, mình sẽ tiêu đời.

Lén lút dùng phòng bếp làm mười món ăn cho Tứ sư tỷ, nàng ta cao hứng ôm đi, trốn trong phòng ăn.

Thoát khỏi Tứ sư tỷ, Lâm Phong cuối cùng cũng thở phào, nhưng ngay sau đó Nhị sư tỷ liền tới.

Nàng ta khoanh tay, hừ lạnh nói:

- Ngươi làm đồ ăn cho lão Tứ hả?

Lâm Phong thầm nghĩ: Mẹ nó, ngươi thuộc giống chó à, mình làm bí mật như vậy, thậm chí để Tứ sư tỷ bày ra trận pháp che giấu cũng vẫn bị ngươi phát hiện.

Liễu Tiếu Tiếu nói tiếp:

- Ngươi có biết đạo lý một chén nước phải giữ thăng bằng không?

Lâm Phong ngây ra, nàng ta cong người, quét chân đá ngã Lâm Phong, đặt mông ngồi đè lên ngực Lâm Phong, quần áo hai người đều mỏng, Lâm Phong có thể cảm nhận được sự ấm áp của bầu ngực Nhị sư tỷ.

- Nếu ngươi làm thức ăn cho nàng ta thì cũng phải làm cho ta, ta muốn hai mươi món.

Lâm Phong trợn mắt, mười mà bằng hai mươi à, da mặt ngươi cũng dày thật, thế này mà bảo làm gì cũng phải công bằng.

Nhị sư tỷ tự mình trấn giữ, trông Lâm Phong làm thức ăn, thỉnh thoảng còn hung hăng lườm hắn Lâm Phong, nói:

- Món này không được, đổi món khác.

Lâm Phong không biết phải nói gì, ta làm gần xong rồi ngươi mới nói không được, ngươi có cần ác vậy không?

Kết quả là bị Nhị sư tỷ ép làm ba mươi sáu món, vừa hay đúng số Thiên Cương, ngươi là cố ý!

Nhị sư tỷ đi rồi, Lâm Phong bỗng nhiên giật nảy mình, dường như đã minh bạch đại cữu tử vì sao có bộ dạng đó.

Chu lão gia tử quá là không đáng tin rồi, đây là đào hoa à? Đây còn mẹ nó mà là kiếp đào hoa à!

- Phong ca ca, chúng ta thấy Nhị sư tỷ ăn một mình, nhưng nàng ta không chịu chia cho chúng ta.

Nguyệt nhi và Dạ nhi đều mang nước mắt chạy tới.

Lâm Phong thở dài, tính toán thời gian, ta biết hai ngươi kiểu gì cũng tới mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi