THỜI GIAN TU TIÊN VỚI SƯ TỶ

Lắc lư được khiêng tới chỗ bọn họ tụ tập, cộng lại cũng trên dưới một trăm người, nam trông đều cực kỳ bưu hãn, người đầu lĩnh nói mấy câu, ai nấy đều hướng về phía Lâm Phong mà bái.

Cảm giác này rất thích, Lâm Phong nằm trên kiệu, không khỏi lại hồi vị.

Những người này đều sống ở sơn động, nhưng ở ngoài sơn động của bọn họ có một đài cao, là dùng đá xây thành, vô cùng đơn sơ.

Lâm Phong bị những người này khiêng lên đài cao, lười biếng nằm nghiêng dùng một tay chống đầu, tư thế nói rất khoái.

Bên dưới có khoảng trăm người không ngừng tới yết kiến, thậm chí có người còn tặng hoa quả, Lâm Phong cũng không khách khí cầm một quả màu đỏ ăn, há miệng cắn.

Vừa ăn vừa nói:

- Được rồi, được rồi, đừng bái nữa, đứng lên đi!

Nhưng ngôn ngữ không là vấn đề, bọn họ căn bản không định dựng lại, đến về sau Lâm Phong cũng lười chẳng muốn bảo họ dừng, thích vái thì cứ vái.

Vấn đề duy nhất chính là không rõ nơi này là đâu, những người này lại không thể đối thoại.

Qua một lúc, bầu trời đang sáng sủa bỗng nhiên có chút âm trầm có chút, tiếng quạ đen kêu vang, tẩu thú kinh hãi, một cỗ khí tức phủ tới.

Tốc độ nhanh đến cực hạn, Lâm Phong giơ tay lên đỡ, quát:

- Cái quái gì thế?

Đập vào mắt là một còn đại bang phải to bằng bảy tám người, giống như côn bằng, nhưng lại không to như vậy, cũng có một chút khác biệt, Lâm Phong từng diễn hóa Côn Bằng Biến, từng thấy nguyên hình của côn bằng, tất nhiên minh bạch.

- Thì ra là cống phẩm, cũng dám hô to gọi nhỏ với bổn tọa à, còn không mau ngoan ngoãn nhận lấy cái chết!

Đại bàng gầm lên giận dữ xông tới.

Nó vung cánh quạt ra một trận gió lốc, cái mỏ bén nhọn mỏ xuống, lại núi nứt đá bay.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, hay cho một đám vương bát, thoạt nhìn thì ngốc ngếch ngu đần, nhưng không ngờ lại thực sự con mẹ nó rất khôn khéo, không ngờ là lấy ta ra là cống phẩm.

Lâm Phong khoát tay, trực tiếp chiến với đại bàng, đại bàng cảnh giới không cao, nhưng cũng thuộc về loại yêu thú, thể phách vô cùng cường kiện, hơn nữa có một tia huyết mạch của Côn Bằng.

Tồn tại têu thú này, cái quan trọng chính là huyết mạch, huyết mạch càng tinh thuần, càng dễ phản tổ, càng cường đại.

Có điều đại bàng cảnh giới Trúc Cơ, không ngờ có thể lấy cứng đối cứng với Lâm Phong, sự cường đại của thân thể quả thực là không thể tưởng tượng.

Thấy tấn công mãi, đại bàng này bay lên không trung, hai cánh chém một cái, mấy sợi lông vũ rời thể bay ra.

Đây là năng lực của đại bàng nhất tộc, yêu thú cũng có năng lực thiên phú của mình, mấy sợi lông vũ được không ngừng thối luyện, ước chừng có thể bằng với pháp bảo cảnh giới Trúc Cơ.

Tương truyền nếu là đại bàng Độ Kiếp kỳ, vung một cái có thể chém ra ngàn vạn lông vũ, ở cùng cảnh giới cơ hồ là khó có thể ngăn cản.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, rút Thanh Huyền kiếm ra, chém mấy về phía lông vũ, lông vũ cường đại có thể khai kim liệt thạch liên tiếp gãy đứt.

Đại bàng kêu thảm một tiếng lông vũ tương liên với tâm thần của nó, có chút tương tự như pháp bảo bản mệnh, nhưng không có liên quan sâu như pháp bảo bản mệnh, chỉ là lông vũ gãy cũng tuyệt đối phải chịu đau đớn.

Hắn biết đó là một người khó đối phó, lập tức tung cánh bay ngược lại.

- Khinh ta không biết bay à!

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, yêu thú dám coi mình như cống phẩm để ăn, muốn chạy thì không có cửa đâu.

Hai tay bấm quyết, diễn hóa ra Bạch Hổ Biến do Nhị sư tỷ thôi diễn, một con cự thú thành hình trên hai tay, hình thể to như núi, đồng thời Tam Túc Thanh Đồng đỉnh trong cơ thể Lâm Phong chấn động, thân hình Bạch Hổ Biến đột nhiên phóng to.

Hai tay Lâm Phong ép một cái, Bạch Hổ gần lên một tiếng, mạnh mẽ xông tới.

Đại bàng kinh ngạc không thôi, vỗ cánh muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của Bạch Hổ Biến quá nhanh, đây là Lâm Phong chuyên môn dùng để đối phó với điểu nhân biết bay, sau một tiếng nổ vang lên, đại bàng cả người chấn động, máu tươi ăn mòn lông vũ, cuối cùng không thể bay được nữa, từ trên trời rơi xuống.

Lâm Phong chạy tới, một cước giẫm lên người đại bàng, hừ lạnh nói:

- Nơi này là đâu?

- Nhân tộc tiểu nhi, nơi này là Bắc Câu, địa bàn của Yêu tộc chúng ta, nếu ngươi dám đụng đến một sợi lông của ta, tộc ta mà nổi giận tất nhiên sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.

Đại bàng miệng nói tiếng người, nhưng chưa biến hóa.

Lâm Phong cười khà khà nói:

- Được, ngươi vẫn tưởng mình to lắm à, nhìn ngươi mở miệng cống phẩm, ngậm miệng cống phẩm, chắc đã gây ra không ít chuyện thương thiên hại lí, ta cũng đói bụng rồi, vừa hay lấy ngươi ra để tế miếu ngũ tạng.

Thằng ôn này không biết biến hóa, ăn vào cũng không có cảm giác tội lỗi, dù sao cũng không thể thả hắn được, nếu thả hắn về sẽ tụ tập một đống tộc nhân quay lại trả thù thì phiền lắm.

- Ngươi...

Lâm Phong giờ tay lên đấm một cái, lập tức đập chết hắn, kéo lên đài cao.

Những dã nhân này cơ hồ là sợ tới ngây người, bọn họ đang ríu rít trao đổi.

- Trời ạ, đây là lữ nhân từ đâu tới vậy, ngay cả thần linh cũng bị hắn đánh chết.

- Hắn liệu có giết luôn cả chúng ta không?

Lâm Phong hung hăng lườm những người này một cái, đợi lát nữa ta sẽ thu thập các ngươi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi