THỜI GIAN TU TIÊN VỚI SƯ TỶ

Lại bước vào Thiên Tuyết Phong, Lâm Phong lòng tràn đầy phiền muộn, có cảm giác rất nhiều năm chưa trở về.

- Thiên Tuyết Phong ở sau khi Đại sư tỷ bế quan, ta bị ném vào Sơn Hải Nhai, lại đói đến phải diễn xiếc ăn qua ngày sao?

Lâm Phong có chút bất đắc dĩ.

Ngoài cổng có vài cây đại thụ, trên cây treo mấy la lỵ và tiểu tử, bộ dáng tám chín tuổi, mấy tiểu gia hỏa này Lâm Phong đều có ấn tượng, là bạn chơi của Nguyệt Nhi và Dạ Nhi, đều thuộc Tiên Hạc, nhưng mấu chốt ở chỗ, mấy người các ngươi là Tiên Hạc nha, leo lên cây học con khỉ làm gì!

Trước cửa cũng có mấy tiểu la lỵ, linh thú họ mèo, nhưng giờ phút này lại ngậm xương, học cún con ngồi chồm hổm ở trước cửa phòng bếp.

Trên giả sơn cũng có, bên hồ nước cũng có, trong rừng cây cũng có… đây là muốn làm gì đây.

Đẩy cửa phòng bếp, chỉ thấy Nguyệt Nhi và Dạ Nhi buộc tóc lên, đứng trên ghế ở trong nhà bếp, một người cầm đũa cái xào hạt hướng dương, một người thì đang xối mứt quả.

À, thì ra hai tiểu gia hỏa này đã sớm học được cách làm, hơn nữa hai loại này cực kỳ đơn giản và buồn tẻ, Lâm Phong làm nhiều lần như vậy, lấy trí tuệ của các nàng, không học được mới lạ.

- Phong ca ca!

Nhìn thấy Lâm Phong trở về, hai tiểu la lỵ ném dụng cụ trên tay đi, cả người nhào tới.

Lâm Phong cuống quít tiếp lấy hai nàng, một tay ôm một cái, hưng phấn nói:

- Trở về, cuối cùng trở về!

- Nhị sư tỷ nói huynh ra ngoài làm việc, lại đi gần một tháng, cũng không nói cho bọn muội một tiếng, nhớ chết người ta rồi!

Nguyệt Nhi bĩu môi kháng nghị.

- Đúng, đúng, còn không chuẩn bị thức ăn ngon cho chúng ta đã đi, làm chúng ta thèm chết.

Dạ Nhi cũng duỗi tay ôm lấy khuôn mặt của Lâm Phong kháng nghị.

Lâm Phong thở phào, xem ra Nhị sư tỷ là lừa hai tiểu la lỵ, nếu để các nàng biết mình bị người ném vào Sơn Hải Nhai, chỉ sợ sẽ khóc lật trời.

Đưa tay sờ đầu nhỏ của Nguyệt Nhi và Dạ Nhi, có cái nhà, thời điểm về nhà có người chờ đợi mình, loại cảm giác này thật tốt.

Ngay sau đó Lâm Phong phát hiện trên người trên tay hai tiểu la lỵ đều có chỗ bị phỏng, Tu Chân giới có đan dược, sẽ không đến nỗi lưu lại vết sẹo, chỉ bất quá đây là mới bị phỏng.

Hắn có chút đau lòng hỏi:

- Hai muội mỗi ngày đều phải xào hạt hướng dương và nhào mứt quả?

Dạ Nhi có chút ủy khuất nói:

- Xào hạt hướng dương là Nhị sư tỷ bảo làm, nàng bán đi thật nhiều, không xào không được, mứt quả thì từ lần trước huynh cho bọn muội ăn, tất cả mọi người đều thèm điên rồi.

Còn có chuyện này, Nhị sư tỷ không có nói sự tình bán hạt hướng dương nha, bất quá suy nghĩ một chút, tựa như mình cầm không ít chỗ tốt của Nhị sư tỷ, trong Bảo Hồ Lô còn có một đống lớn, luyện đan cũng là Nhị sư tỷ bỏ tiền.

- Không đúng, ngoài cửa là tình huống gì, chuẩn bị diễn xiếc sao?

Bỗng nhiên Lâm Phong nghĩ đến hình ảnh trước cửa.

Nguyệt Nhi bất đắc dĩ nói:

- Bọn hắn cả ngày muốn ăn mứt quả, nhưng hai muội còn phải xào hạt hướng dương, tâm tình lại không tốt, liền bắt bọn hắn biểu diễn để bọn muội vui vẻ, vui vẻ mới cho mứt quả ăn!

Lâm Phong im lặng, khó trách bên ngoài đông đúc như vậy, Tiên Hạc giả hầu tử, họ mèo giả loài chó, loài chó thì bơi ngửa ở trong hồ...

- Nếu không, không xào hạt hướng dương nữa?

Lâm Phong nhìn trên tay cả hai đều có vết bỏng, không khỏi đau lòng nói.

Dạ Nhi không chịu nói:

- Không được, phải xào!

Ngạch, ngươi là ngược đãi cuồng ma sao, mỗi ngày bị bỏng dễ chịu, nghiện rồi sao?

Nguyệt Nhi giải thích nói:

- Nhị sư tỷ cho bọn muội linh thạch, xào một nồi hạt hướng dương được một viên linh thạch nhị phẩm.

Lâm Phong trợn mắt, khó trách Dạ Nhi liều mạng như vậy, nàng là quỷ mê tiền, Nhị sư tỷ cũng thật hào phóng, đệ tử Luyện Khí kỳ một tháng mới có một viên linh thạch nhị phẩm nha.

Lâm Phong dò hỏi:

- Một ngày có thể xào bao nhiêu nồi?

Nguyệt Nhi hồi đáp:

- Chỉ có thể xào mười lăm nồi, bọn muội không có tay nghề như Phong ca ca.

Mười lăm nồi, đã rất giỏi rồi, mười lăm viên linh thạch nhị phẩm, một tháng không thấy, hai tiểu la lỵ đều thành tiểu phú bà rồi.

- Đổi cái phương thức đi, mướn vài người đến xào, một nồi trả mấy viên linh thạch nhất phẩm, miễn cho vất vả!

Lâm Phong khua tay nói.

- Muội không chịu đâu!

Dạ Nhi bất mãn kêu lên.

Lâm Phong trừng mắt, nha đầu này, trong mắt chỉ có tiền, đầu óc thì không dùng được, không khỏi giải thích:

- Một nồi trả cho người ra ba viên linh thạch nhất phẩm, tìm năm người, một ngày xào trăm nồi, hai muội ngồi không cũng kiếm được bảy mươi viên linh thạch nhị phẩm, như vậy không tốt hơn sao?

Nguyệt Nhi và Dạ Nhi kinh ngạc đến ngây người, Đại sư tỷ nhất mạch tương truyền, môn toán có thể nói dốt đến nghịch thiên, nhưng đầu óc vẫn rất thông minh, lập tức hiểu rõ ra.

- Như vậy được không?

Hai tiểu la lỵ còn có chút chần chờ.

Lâm Phong khẳng định nói:

- Tự nhiên là được, Nhị sư tỷ thích bán hạt hướng dương, như vậy tùy nàng bán đi, bán không hết thì phải bù lỗ vào!

Sau khi thương lượng với Nhị sư tỷ, lập tức được thông qua, nàng cũng coi như gan to bằng trời, hạt hướng dương còn chưa ra nồi, nàng đã bán một đống lớn, tiền thì lấy từ bao giờ, tiêu cũng gần hết rồi, nhưng hàng lại không có mà giao.

Nhân viên do Nhị sư tỷ phụ trách tìm, một người một ngày hai mươi nồi là thừa sức, trên thực tế còn có thể cao hơn, người tu luyện một ngày làm việc mười bảy mười tám giờ là không có vấn đề, trên thế giới này còn không có luật lao động đâu, bóc lột chết các ngươi.

- Không muốn, kiên quyết không muốn!

Lâm Phong nhìn thấy Nhị sư tỷ tìm đến năm linh thú, lập tức im lặng.

Nhị sư tỷ ôm cánh tay, lạnh lùng nói:

- Cho ta một lý do!

- Quá xấu!

Lâm Phong nói, năm con Ngưu Yêu có thể không xấu sao, hóa hình cũng chỉ hóa hình một nửa, đầu trâu còn y nguyên, con mẹ nó, muốn làm sai nha ở Âm Phủ sao.

Liễu Tiếu Tiếu còn không biết con hàng này nghĩ cái gì sao, nói trắng ra là phải đẹp, phải nữ, vì vậy lại phải về Huyền Vũ Phong bắt năm con linh thú ném qua.

Có hai con hồ ly, có long mã, có miêu tinh, có khuyển yêu, đều hóa hình, thân thể cân xứng, khí chất bất đồng, đều có ưu thế riêng, mấu chốt ở chỗ tuổi tác đều tầm hai mươi mấy tuổi, không phải tiểu la lỵ, hiện tại còn không rõ ràng tình huống, dọa đến toàn thân run rẩy.

- Được, hợp cách rồi!

Lâm Phong thỏa mãn gật đầu.

Liễu Tiếu Tiếu chỉ cho rằng Lâm Phong háo sắc, nhưng trên thực tế Lâm Phong có ý định khác, không chừng ngày nào đó thanh danh của Thiên Tuyết Phong lan xa, những linh thú này làm thị nữ cũng tốt, bồi dưỡng thành đầu bếp cũng được, có câu nói rất hay, tú sắc khả xan nha.

Nguyệt Nhi và Dạ Nhi cũng mang đến tin tức tốt, đám tiểu linh thú ở ngoài cửa cũng muốn tham gia, linh thạch tùy tiện cho bao nhiêu cũng được, nhưng mứt quả phải ăn đủ, Lâm Phong cảm thấy thế giới này quá thuần phác, vì vậy không cần thiết phải keo kiệt, linh thạch vẫn phát, mứt quả bao no.

Cứ thế nhà ăn của Thiên Tuyết Phong xuất hiện, đây là sự tình Lâm Phong cũng không ngờ tới, có một số việc hết thảy đều thuận lý thành chương.

Tóm lại là chuyện tốt, Lâm Phong thương lượng với Nhị sư tỷ, việc có thể làm ra món ngon ẩn chứa linh khí là không thể tuyên dương ra ngoài, vạn nhất bị người lòng mang ý đồ xấu biết, sẽ rất dễ dàng xảy ra sự cố.

Mình ăn tự mình làm, địa điểm kinh doanh đặt ở Huyền Vũ Phong, tên tiệm gọi Thiên Tuyết Phong Thực Quán, Lâm Phong dạy chúng linh thú làm bánh ngọt, cái đồ chơi này rất dễ mang theo, dễ làm, còn dễ ăn, Nguyệt Nhi và Dạ Nhi kéo ghế đẩu ra ngồi, trở thành giám sát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi